Edit: Ngũ Ngũ Ta để Trần Kiến Quang làm thị vệ trong cung, hắn tiếp nhận rất nhanh, nhưng quyết định này đối với Tam ca mà nói có chút đột ngột, cho nên sau khi hết bệnh hắn liền tiến cung đến hỏi nguyên do vì sao ta làm như vậy, đương nhiên, trong mắt của hắn, ta giữ lại quân sư của Nam quận để làm thị vệ trong cung, về tình về lý đều có chút không thông. Nghe xong câu hỏi của Tam ca, ta nghiêng đầu thật thật giả giả mà nói: “Tam ca, thật ra trẫm cũng không có ý tứ gì khác, chẳng qua lần đầu nhìn thấy Quang Nhiên có chút không thuận mắt, bởi vì tướng mạo của hắn rất giống một người mà trẫm chán ghét, cho nên có ý định bắt người xử lý, để mắt không thấy tâm không phiền, nhưng mà Trác Văn Tĩnh nói rằng Tam ca vì người này mà quỳ trong mưa một canh giờ, trẫm đột nhiên cảm giác mình làm vậy có chút vô lý, cho nên nể mặt mũi của Tam ca mà tha cho hắn, tuy là vậy, nhưng trong lòng của trẫm vẫn cảm thấy rất không thoải mái, cho nên mới giữ hắn lại trong cung của trẫm hầu hạ hai ngày, Tam ca chắc ngươi sẽ không vì việc nhỏ này mà không vui a?” Quang Nhiên chính là tên tự của Trần Kiến Quang, tên cũng không tệ, chỉ là tâm của người này quá mức đen tối, ta cười lạnh trong lòng. Tam ca nghe xong lời của ta, thần sắc cứng đờ, vẻ mặt không nói nên lời, sau đó giật giật khóe miệng lộ ra một tia bất đắc dĩ cười nói: “Nếu Hoàng thượng đã mở miệng như vậy, thì vi thần chỉ còn cách tuân theo.” Ta nghe xong nhẹ gật đầu. Làm hoàng đế tốt nhất là chỗ này, một khi ngươi đã mở miệng, cho dù lý do có hoang đường đến đâu, người khác cũng phải nghe theo, trách không được có nhiều người muốn tranh đoạt như vậy… Chỉ tiếc là, vị trí này chỉ có thể là ta đấy. Nghĩ như vậy ta nhếch miệng cười, Tam ca ngẩng đầu liếc nhìn ta, thần sắc có chút sửng sốt, sau đó rũ mắt xuống che giấu đi, làm cho người ta đoán không ra là ý gì. Ta nhìn hắn một cái, cũng rũ mắt xuống. Sau đó Tam ca đứng dậy cáo lui, ta nói: “Tam ca, thân thể của ngươi không tốt, nên truyền Trương Đình Ngọc đến khám xem, nếu như bệnh cũ tái phát, thì chính là lỗi của trẫm rồi.” Tam ca nghe xong đáp: “Vi thần tạ Hoàng thượng ân điển.” Ta ‘ân’ một tiếng, Tam ca lại hành lễ lần nữa sau đó mới cung kính quay người ly khai. Chờ hắn đi rồi, ta lấy tấu chương trên bàn ra phê chuẩn, lúc nhìn đến tấu chương của Trác Luân viết về việc liên quan đến thủy vận bất thông, ta nhíu nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu, bây giờ đã vào thu, mùa thu hoạch đã sớm xong, theo như tính toán đúng hạn thì, đội thu thuế lương thực đáng lẽ lúc này phải đến kinh thành rồi, nếu không thì qua vài ngày nữa, mùa đông tới, đường thủy sẽ đóng băng, việc vận chuyển sẽ gặp khó khăn, số lương thực này tất nhiên sẽ không cách nào đến được kinh thành, chẳng lẽ muốn ta với dân chúng trong thành này phải chết đói? Nghĩ tới đây, ta buông tấu chương xuống, nếu muốn vận chuyển thuận lợi, thì phải sửa chữa đường thủy, mà sửa chữa đường thủy thì phải dùng ngân khố, ngân khố do Hộ bộ quản lý, tuy chưởng quản Hộ bộ là Tôn Trung, nhưng hắn chính là môn sinh của Tiết Thanh, vô cùng trung thành với ông ta, nói trắng ra thì ngân khố phủ nội vụ là do Tiết Thanh quản lý đấy. Như vậy, lần này chi bạc dùng để sửa chữa đường thủy e là không dễ lấy. Mà Tiết Thanh không phải kẻ ngốc, sao ông ta có thể không nhìn ra những động thái gần đây của ta chính là đối xử lạnh nhạt với ông ta, nếu ông ta mất đi quyền lực, thì ông ta sẽ đơn giản trả thù lên việc sửa chữa đường thủy, nếu không thì làm sao kiếp trước có trận phản bội đẫm máu kia. Nhớ tới bộ dạng nịnh nọt của Tiết Thanh đối với Trần Kiến Quang, ta hừ lạnh một tiếng, hiện tại bọn họ đều đã ở trong tầm ngắm của ta, ai là chuột ai là mèo, nhìn một cái liền biết. Trò hay vừa mở màn, bọn chúng cứ đứng đó nhìn là được. Nghĩ như vậy, ta lại nhìn xuống tấu chương của Trác Luân, thầm thở dài, cho dù khó khăn đến đâu, số lương thực này nhất định phải được chuyển đến kinh thành, thất bại ở kiếp trước đã để lại cho ta một bài học, cái gọi là được lòng dân sẽ được cả thiên hạ, nếu ta để dân chúng trong kinh thành này chết đói hết, đến cái ăn bọn họ còn không có, thì có lý do gì phải theo ta, bảo hộ cho ta? Cho nên số bạc này, vô luận thế nào ta đều phải bức Tiết Thanh đưa ra. Chuyện này làm ta xoắn xuýt cả một đêm cũng không tìm được cách nào giải quyết, bởi vì có tâm sự trong lòng, nên không muốn quấy rầy Trác Văn Tĩnh nghỉ ngơi, vì vậy đêm nay ta một mình ở lại Bàn Long điện, thời điểm nằm trên giường, liền trằn trọc không thể ngủ. Thứ nhất là lo lắng chuyện thủy vận, thứ hai là, bên cạnh không có thân thể mềm mại của Trác Văn Tĩnh, có cảm giác như cái giường ở Bàn Long điện này quá mức thô cứng, khắp người ngủ đều không thoải mái. Cứ mở mắt trừng trừng như vậy, cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng chậm rãi nhắm mắt ngủ, chỉ là chưa ngủ được bao lâu, chợt nghe có tiếng chuông vang lên, ta đột nhiên mở mắt, đã đến thời điểm vào triều. Thở dài một tiếng gọi người vào thay y phục, màn trướng được cung nữ kéo ra, mấy nội giam liền hầu hạ ta thay y phục, Nguyên Bảo giúp ta cầm y sam, ta tức thì xoa bóp cái cổ có chút đau nhức, quyết định thượng triều xong sẽ qua chỗ Trác Văn Tĩnh ngủ bù. Ngồi trên long ỷ tại Kim Loan điện, cổ của ta vẫn còn đau nhức, trong lòng suy nghĩ phải chi có Trác Văn Tĩnh ở đây giúp ta xoa bóp, chỉ là thời điểm ta ngẩn người như vậy, văn võ bá quan ở bên dưới cũng không lên tiếng, cứ trầm mặc đứng đó. Ta nhíu nhíu mày, mấy ngày nay từ miệng Nguyên Bảo biết được, những người này đối với chuyện ta đem quân sư của Tam ca làm thị vệ ở trong cung rất bất mãn, lại cộng thêm tấu chương từ Hộ bộ, có lẽ bọn họ có rất nhiều chuyện muốn tấu đấy, thế nhưng lúc đứng trên triều đình, ai cũng không mở miệng, đại khái bọn họ đều nghĩ nếu họ không mở miệng, thì ta cũng sẽ mở miệng, ta đoán vậy. Lại liếc nhìn mọi người, ta dùng tay nâng cầm nhìn bọn họ, sau đó khẽ cười hai tiếng, hỏi: “Các khanh đều không có chuyện gì muốn tâu?” Trác Luân nghe xong lời này, ngẩng đầu thoáng liếc nhìn ta, sau đó lại rũ mắt xuống, làm cho người khác không đoán ra được thần sắc của ông ta, còn Tiết Thanh ở phía sau thì mặt không biểu tình đứng đó, bộ dáng thanh cao trọng vọng. Tuy trong lòng ta hừ lạnh, nhưng không thể không thừa nhận, Tiết Thanh như vậy đứng đó, ai cũng không thể ngờ tới trong nội tâm của ông ta lại có suy nghĩ ác độc như thế… Mê man nghĩ như vậy một lát, khẽ nhíu mày nhìn đám người bên dưới, sau đó ta mở miệng nói: “Nếu không ai có chuyện muốn tâu, vậy thì trẫm có việc muốn nói, trẫm có nhìn thấy tấu chương của Hộ bộ dâng lên, nói năm nay mùa màng thu hoạch bội thu, lương thực đang trên đường vận chuyển đến kinh thành. Chuyện này rất tốt, lương thực chính là gốc rễ của quốc gia, có lẽ kinh thành có thể chất đầy lúa rồi.” Ta vừa nói xong lời này, Hộ bộ thượng thư Tôn Trung tiến lên phía trước sắc mặt trịnh trọng nói: “Ngô hoàng anh minh, năm nay thuế lương thực từ các tỉnh đều giao nộp đầy đủ, chỉ còn chờ ngày vận chuyển đến kinh thành.” Đúng là thời điểm khen thưởng, ai cũng nhanh nhẹn đứng ra ghi công, trong lòng ta nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại vui mừng nói: “Nếu được như thế, vậy thì nhanh chóng thúc giục vận vào kinh thành đi a.” Tôn Trung vội vàng tuân chỉ, sau đó trở lại vị trí của mình, thần sắc có chút đắc ý. Chỉ là lúc hắn nhìn thấy Trác Luân tiến lên phía trước, thần sắc lại có chút quỷ dị rồi. Sau khi Trác Luân hành lễ nhìn ta nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, năm nay lương thực chỉ sợ là khó có thể chuyển đến kinh thành đúng hạn được.” Nghe ông ta nói xong ta nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Không phải lương thực đã thu đủ hết rồi sao? Tại sao lại không thể vận chuyển đến kinh thành?” Nghe xong lời nói của ta, thần sắc của Trác Luân có chút nghiêm trọng đáp: “Hoàng thượng không biết đấy thôi, tuy lương thực đã thu đủ, nhưng trên đường vận chuyển đến kinh thành, lúc ngang qua U Châu, thì ngừng lại.” Nghe xong lời này, ta nhíu mày càng sâu hỏi: “Vì sao không đi tiếp?” Trác Luân trầm mặc ngẩng đầu nhìn ta sau đó nói: “Bởi vì đường thủy từ U Châu đến kinh thành bị trầm tích*, cho nên chu vi mấy trăm dặm thuyền lớn đều không có cách nào đi qua, bởi vậy lương thực khó có thể chuyển vào kinh thành đúng hạn.” *Đường sông bị trầm tích, lắng đọng: là do chất thải của các vật thể trong nước sông, hồ lâu ngày lắng đọng và kết lại mà thành. Nghe xong lời này, ta cười nói: “Nếu như vậy, thì khai thông đường thủy đi, để lương thực sớm ngày vận chuyển đến kinh thành.” Vì sao giờ phút này ta nói ra những lời này, chính là giật mình nhớ tới chính mình ở kiếp trước, đều không quan tâm đến nỗi khổ của dân chúng. Nói xong lời này, ta lại tiếp tục: “Thừa tướng, nếu tính việc thuê nhân công cùng với việc khai thông đường thủy lần này là dùng bao nhiêu bạc?” Trác Luân nhìn ta đáp: “Vi thần đã sai người tính qua, nếu triệt để khai thông đường thủy, thì cần ít nhất một trăm vạn lượng bạc.” “Một trăm vạn lượng?” Ta nhíu mày nói: “Sử dụng cho chuyện này, cũng không tính là nhiều, truyền ý chỉ của trẫm, Hộ bộ chi ngân sách xuống dưới, tiến đến sửa chữa đường thủy, nhất định phải để lương thực sớm ngày chuyển vào kinh.” Sau khi phân phó xong, Tôn Trung liền tiến lên phía trước nơm nớp lo sợ mà nói: “Hoàng thượng, năm nay Hộ bộ không còn nhiều bạc đến vậy.” Trong lòng ta hừ lạnh một tiếng. Nhưng trên mặt vẫn mang theo hiếu kỳ hỏi: “Hộ bộ còn thừa bao nhiêu bạc?” Tôn Trung nhìn ta, thân thể run lên đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hộ bộ, Hộ bộ đã không còn bạc rồi.” Ta nghe xong liền kinh ngạc, sau đó giận dữ, Hộ bộ không có bạc? Hắn coi ta là tiểu hài tử lên ba mà dám nói vậy sao? Ta đã có nghĩ tới chuyện này sẽ bị Hộ bộ gây khó dễ, thế nhưng mà tuyệt đối không ngờ tới bọn họ sẽ trực tiếp nói với ta là không có bạc. Thật sự là không đem ta để vào mắt rồi, quả thực làm càn. Đường đường một Hộ bộ mà nói không có bạc, vậy thì bọn họ làm quan được hưởng lộc từ đâu? Tôn Trung vội vàng quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, việc này vi thần có ghi lại rành mạch trong sổ sách…” “Vậy thì sổ sách ngươi nói ở đâu?” Ta quát, thần sắc Tôn Trung biến đổi, sau đó gục đầu xuống…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]