Edit: Ngũ Ngũ
Lúc mới đầu khi bị người khác gọi là kẻ trộm ta vô cùng kinh ngạc, sau đó lấy lại tinh thần. Thời điểm đưa mắt nhìn Tiết Tầm, hắn chính là đang nhìn Ngôn Nhất, hai mắt cũng mở to, vẻ mặt kinh sợ. Ngôn Nhất dĩ nhiên là giận dữ nhìn ta, sau một lúc Tiết Tầm quay lại nhìn ta, sắc mặt của hắn biến sắc, sau đó kéo Ngôn Nhất lại hỏi: “Tiểu Hầu gia có phải đã hiểu lầm Hoàng công tử gì không?”
“Hiểu lầm? Có cái gì để hiểu lầm? Rõ ràng hắn đang cầm thanh kiếm ta vừa mua, hiện tại kiếm không nằm trên tay của ta mà lại nằm trong tay của hắn, vậy hắn không phải kẻ trộm thì là cái gì.” Ngôn Nhất nổi giận đùng đùng nói.
Tiết Tầm nhìn hắn, gương mặt tuấn nhã biểu lộ tia phức tạp nói: “Ngôn Nhất, tuy là nói như thế, nhưng mà kiếm này chính là Hoàng công tử vừa rồi bỏ ngân phiếu ra mua, thực sự không phải trộm đồ của ngươi, sao ngươi lại nói ra cái chữ trộm này, có phải quá mức nghiêm trọng rồi không?”
Ngôn Nhất nghe xong cơn thịnh nộ càng lớn, cả khuôn mặt đều đỏ bừng nói: “Ta nói này Tiết Vân, lời này của ngươi là có ý gì, thanh kiếm này rõ ràng là chính ta cùng người bán hàng vừa mới bàn bạc giá cả với nhau xong rồi, vật của ta tất nhiên phải thuộc về ta. Nhưng mà thời gian chỉ trong nháy mắt, lúc ta trở về lấy ngân phiếu quay lại, kiếm đã bị hắn mua rồi, tại sao hắn lại cướp đồ của ta?”
Nghe đến đó ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bao-quan/1353618/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.