Thạch Nghị bị một câu của An Thừa Trạch làm toàn thân đỏ như ớt chín rục, nửa thân trên ở trần cũng đỏ rực. An Thừa Trạch cúi đầu cười khẽ, nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực anh, ghé vào tai anh thổi một hơi: “Có muốn không nào?”
Muốn, sao lại không muốn chứ? Đó là Tiểu Trạch của anh, người anh thích từ nhỏ, nằm mơ cũng muốn ôm hắn ngủ. Mới đầu là em trai, sau này tâm tư dần thay đổi, nhưng không thể nói là vợ. Theo quan niệm của Thạch Nghị, vợ phải là phụ nữ giống Liễu Như. An Thừa Trạch thì khác, tình cảm Thạch Nghị dành cho hắn nào chỉ đơn thuần là tình yêu. Mà là tình thân, tình bạn đan xen với tình yêu, là nỗi niềm khát vọng và mong mỏi, là chốn thuộc về của tâm hồn, ái tình đơn giản chẳng thể giải thích rõ ràng được.
Với những đấng nam nhi như Thạch Nghị Thạch Lỗi, bảo vệ quốc gia mới là số mệnh của họ. Đâu phải họ không yêu gia đình, Thạch Lỗi không thương Thạch Nghị, không yêu Liễu Như sao? Yêu chứ, thương chứ. Nhưng nếu đất nước cần, hắn vẫn sẽ bỏ qua gia đình mà xông pha tiền tuyến. Trong lòng họ, sứ mệnh cao hơn hết thảy, nhân dân cao hơn hết thảy, an cư lạc nghiệp là bến cảng cuối cùng. Song Thạch Nghị hơi khác với họ, anh có thể hi sinh tất cả vì quốc gia, nhưng bến cuối của Thạch Nghị chỉ có An Thừa Trạch, đó là cõi đi về của anh. Từ nhỏ đến lớn, với tư cách bạn thân nhất, người khuyên can và người yêu, anh trao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-ban-tinh/2051849/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.