Ba chữ đơn giản tựa như máy phá băng công suất lớn, đập nát bức tường băng vô hình không sờ thấy trước mắt cả hai. Thạch Nghị rốt cuộc kiềm lòng chẳng đậu, quay người ôm lại An Thừa Trạch, dụi đầu vào cổ hắn, ôm thật chặt không buông.
Nháy mắt, An Thừa Trạch bỗng thấy xót xa đến khó thở, mấy ngày nay Thạch Nghị biểu hiện quật cường là thế, nhưng thực chất anh là người duy nhất có quan hệ máu mủ với Thạch Lỗi, chẳng ai quan tâm Thạch Lỗi hơn Thạch Nghị.
Đối với Thạch Nghị, Thạch Lỗi không chỉ là người thân, là ba, mà còn là thần tượng anh kính ngưỡng từ nhỏ đến lớn, nếu Thạch Lỗi thực sự không về nữa chẳng khác gì trời đất sụp đổ.
Nhưng anh vẫn cố ra vẻ mạnh mẽ, liều mạng ép mình trưởng thành, cố gắng gánh vác vai trò trụ cột, tuyệt đối không để lộ một chút mỏi mệt nào.
Chỉ là cậu bé mười bảy tuổi thôi mà!
An Thừa Trạch cũng ôm chặt Thạch Nghị, nói khẽ: “Anh Nghị, nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi không nhìn đâu.”
Thạch Nghị không đáp cũng chẳng nhúc nhích, lát sau An Thừa Trạch cảm giác vai mình hơi ướt, nhưng không nghe thấy âm thanh. Song Thạch Nghị ngẩng đầu lên rất nhanh, biểu tình vẫn trầm tĩnh như cũ, nếu bả vai không ẩm ướt, căn bản chẳng nhận ra anh vừa không tiền đồ mà rơi lệ. Anh buông An Thừa Trạch, nói thầm: “Cậu cứ đi đi, đừng lo lắng, ba nhất định sẽ không sao. Tụi mình sốt ruột cũng do thời hạn nhiệm vụ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-ban-tinh/2051846/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.