🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Có một loại đàn ông vô cùng đê tiện, rõ ràng bản thân vứt bỏ không cần, hiện tại lại tha thiết chạy tới ăn năn hối hận, An Mục Dương chính là loại người đó.

Hôm đó, mục đích Liễu Như dẫn theo Thạch Lỗi là để nói với An Mục Dương rằng cô là hoa đã có chủ, mong hắn đừng quấy rối hay ra chủ ý vớ vẩn nữa. Liễu Như hiện đã trở nên thành thục, cô cẩn thận suy ngẫm lại sự tình lúc trước, tuy bảo An Mục Dương lừa gạt ngay từ đầu, nhưng chính mình cũng có trách nhiệm. Cho dù còn trẻ chưa trải đời, song không thể ngay cả cha mẹ người ta cũng chưa gặp mà đã tùy tiện theo đối phương, năm ấy cô quả thực quá ngây thơ, bị lừa là đáng đời. Thế nên, Liễu Như không định truy cứu chuyện quá khứ, cô chỉ muốn mang theo con trai sống thật tốt, thuận tiện thu nhận một người khỏe mạnh biết làm việc nhà và sưởi ấm giường, còn ân oán giữa cô với An Mục Dương xem như chấm dứt sau một bữa cơm đi.

Ngờ đâu lại có kẻ hèn hạ đến thế, từ khi gặp lại Liễu Như tràn đầy phong tình, rồi nghĩ người phụ nữ đẹp như vậy lại béo bở cho cái tên cao lớn thô kệch kia, hắn liền giận điên lên. Có vài kẻ chính là thế đấy, dâng lên tận nhà thì chẳng thèm, vừa có đối thủ lại muốn cướp.

An Mục Dương về suy nghĩ trăm mối, bắt đầu cố gắng theo đuổi Liễu Như. So với khả năng nhận thức úng nước, thủ đoạn tán gái của hắn hiển nhiên cao minh hơn. Tương tự mười mấy năm trước, cách thức hắn cưa đổ Liễu Như cũng rất cao siêu, thuộc về khát đưa đồ uống, đói đưa đi ăn, buồn ngủ đưa gối, ngủ thì đắp chăn cho, vân vân… chẳng hề lộ vẻ cố ý, mà lại hết sức thực dụng, chẳng cần bày đặt tặng hoa tặng đá quý gì cả. Như Ký đang huy động vốn để lên sàn niêm yết, hắn bèn cung cấp thông tin về một mớ công ty thích hợp làm “vỏ” trên thị trường tài chính, còn phân tích tính cách, sở thích, nhược điểm của mấy lão tổng trong công ty ấy. Liễu Như đầu tư cổ phiếu, hắn đưa tới một loạt tiên đoán về chính sách điều tiết vĩ mô mà chính phủ nhằm vào thị trường chứng khoán.

An Mục Dương không trực tiếp đưa tiền tặng đồ, mà tặng thứ càng có giá hơn, hơn nữa còn khó lòng chối từ, ngấm ngầm thay đổi cách nhìn của Liễu Như về mình.

“Lão hồ ly, đầu óc không đặt trên đường thẳng!” Liễu Như đập tài liệu lên bàn, rõ ràng biết ý đồ của An Mục Dương, nhưng không trút giận được, lại tiếc rẻ mớ tư liệu này.

An Thừa Trạch đã được nghỉ hè, kỳ nghỉ này hắn không ngâm mình trên sàn giao dịch nữa, mà chạy tới công ty Liễu Như quan sát học tập. Hắn cầm tư liệu trên bàn, nói: “Sao mẹ phải tức, nếu ông ta đã có lòng, mấy thứ này lại chẳng vấn đề gì, vậy mình cứ dùng thôi. Tức tối với kẻ như thế chỉ tổ vô dụng, chúng ta mặt dày thêm chút là được, chính ổng tự nguyện cho mà.”

Đúng vậy, An Mục Dương có thể trơ trẽn bỏ mặc Liễu Như mười tám năm, rồi vừa dắt theo vợ vừa van lơn tái hợp, còn muốn nhận lại con trai. Một kẻ mặt dày như thế, họ cần gì phải so mặt mũi với hắn. Tặng đồ thì nhận, chủ yếu phải nhớ kỹ hắn là hạng người gì, đừng để bị mê hoặc.

“Dạo này phải dặn chú Thạch giám sát chặt chẽ hơn mới được,” An Thừa Trạch cười nói với Liễu Như, “bằng không vợ sắp bị dụ dỗ chạy mất rồi.”

“Lông chưa mọc dài mà dám chọc mẹ mi.” Liễu Như vươn tay xoa đầu An Thừa Trạch, bới tung mái tóc mềm mại của hắn, “Mẹ chưa đến mức bị lão khốn kiếp kia lừa đâu. Hắn đâu biết mẹ tìm hắn bao lâu, mấy năm nay phải ăn bao nhiêu khổ, chút ít ơn huệ ấy chưa đủ trả nợ đâu. Mà dù có trả đủ, cũng chỉ là hắn hết nợ mẹ, hai bên sòng phẳng, mẹ đây càng có thể tìm mùa xuân thứ hai.”

“Mùa xuân thứ hai nha, xem ra không lâu nữa con phải sửa miệng rồi.” An Thừa Trạch trêu ghẹo.

“Xéo mau! Chả phải con muốn mua đất đầu tư sao, ở Bắc Kinh chúng ta thiếu quan hệ với tin tức, tranh không lại An Mục Dương. Đợi công ty niêm yết xong, tài chính dồi dào rồi, trước hết thu mua loạt cao ốc tại tỉnh Kiến, sau đó tiếp tục với Bắc Kinh.” Liễu Như phất tay xua thằng con đi, cô rất yên tâm giao việc này cho An Thừa Trạch.

“Tuân mệnh.” An Thừa Trạch mỉm cười rời đi, vừa ra khỏi liền thay đổi sắc mặt.

An Mục Dương theo đuổi gióng trống khua chiêng kiểu này, nhà họ An khẳng định sẽ phát hiện, khi ấy thân thế của hắn chẳng giấu được nữa. An Mục Dương coi tất cả mọi người là đồ ngu, nhưng trên thực tế, Tô Ngọc Đình biết rõ từng bà vợ bé của hắn tại Bắc Kinh, đừng tưởng dễ qua mặt phụ nữ. Dựa vào hiểu biết của hắn về Tô Ngọc Đình kiếp trước, người đàn bà này đã tuyệt vọng với An Mục Dương, chỉ toàn tâm toàn ý quan tâm con trai. Vốn dĩ bà ta không để ý An Mục Dương có bao nhiêu phụ nữ bên ngoài, nhưng con thì không được, kiếp trước An Thừa Trạch uy hiếp đến vị trí của An Chí Hằng, nên đôi mẹ con này mới giở mọi thủ đoạn tồi tệ nhằm hủy hoại hắn.Nếu không gặp được Thạch Nghị trong quân doanh, e rằng bọn họ đã thành công.

Kỳ thực hắn cũng đâu muốn bị nhận về An gia, hiềm nỗi sự tình không do hắn quyết định.

Đúng như An Thừa Trạch dự đoán, chưa tới vài ngày Tô Ngọc Đình đã nhận thấy hành động khác thường của An Mục Dương, bèn âm thầm cho người điều tra hắn, còn tra ra nợ cũ mười mấy năm trước. Vừa thấy Liễu Như ấy mà có con trai mười bảy tuổi, Tô Ngọc Đình tức đến phát run. Bà ta nắm chặt tư liệu, móng tay cơ hồ đâm vào thịt, trong tư liệu viết An Thừa Trạch là một đứa trẻ vô cùng ưu tú, từ tiểu học đến trung học, từ tỉnh Kiến đến Bắc Kinh, từ học tập đến thể thao, không nơi nào không đứng đầu. An Thừa Trạch gần như hoàn mỹ, mọi người quen đều khen hắn chẳng tiếc lời, biểu hiện bề ngoài không chút khuyết điểm.

Lão tướng An là người coi trọng huyết thống, năm đó An Thừa Trạch nghiện ma túy chật vật không chịu nổi, ông cũng không nghĩ tới việc từ bỏ đứa trẻ này, mà đưa hắn vào quân doanh để đoạn tuyệt với thuốc phiện. Kiếp này nếu biết mình còn một cháu trai xuất sắc như thế bên ngoài, làm sao có chuyện bỏ mặc hắn sống tại nhà người khác, nhất định phải nhận về. Việc Liễu Như kết hôn với Thạch Lỗi, ngoại trừ An Mục Dương sắc tâm chưa cạn thì chẳng ai quan tâm, bọn họ chỉ để ý An gia có mọc thêm một người thừa kế hay không.

Không được, trước khi An gia nhận An Thừa Trạch, nhất định phải diệt nó!

Đời trước, sở dĩ Tô Ngọc Đình gật đầu đồng ý nhận An Thừa Trạch, là bởi lúc ấy hắn mới mười một tuổi, vẫn là đứa bé đáng thương sống không nổi tại tỉnh Kiến. Dạng này rất dễ thích nghi, bà ta tin rằng có thể nuôi hỏng thằng nhóc, sự thật thì bọn họ cũng suýt thành công. Khi đó An Thừa Trạch không xuống tay với số tài sản thảm thương của Tô Ngọc Đình là vì An Chí Hằng bị phán chung thân, Tô Ngọc Đình bị trời đạp xuống mặt đất, không còn hình phạt nào tàn khốc hơn. Thứ hai, thủ phạm ly gián quan hệ mẹ con họ, lừa gạt hắn từ đầu tới đuôi chính là An Chí Hằng, Tô Ngọc Đình cùng lắm chỉ mắt nhắm mắt mở, không quá khắt khe với hắn, cũng chưa từng hãm hại Liễu Như.

Nhưng đời này, Tô Ngọc Đình lại đang tính gạt mọi người để xuống tay trước.

Giết người sao? Dĩ nhiên bà ta đâu ngu mà dâng thóp vào tay kẻ khác, ngộ nhỡ điều tra ra còn liên lụy tới mình. Bà ta chỉ cần thiết kế một sự cố nhỏ, khiến An Thừa Trạch nằm liệt trên giường nửa đời sau là đủ, An gia chấp nhận nuôi một kẻ tàn phế, xem như bà ta rộng lượng rồi còn gì.

Thực tế chứng minh, có thể nuôi ra một thằng nhóc như An Chí Hằng, Tô Ngọc Đình tuyệt đối không tốt lành gì, kiếp trước bà ta chỉ lười để ý mà thôi. Vì Liễu Như, nên An Thừa Trạch sẽ theo bản năng mềm lòng với người làm mẹ, nhưng người ta lại chẳng mềm lòng với hắn.

Mặc dù sống lại, An Thừa Trạch cũng không thể nắm rõ hết thảy. Hắn tuần tự tiến tới, làm việc trong công ty Liễu Như, rồi lĩnh ngộ được phương pháp quản lý xí nghiệp tiêu chuẩn hóa của Liễu Như từ lúc nào chẳng hay, dành cả kỳ nghỉ để ngày ngày đi làm tan tầm, nhưng không cùng đường với Liễu Như. Liễu Như tăng ca, An Thừa Trạch sẽ không làm chung, bởi đã có Thạch Lỗi ở đó, hắn đâu muốn làm bóng đèn. Sau khi hết giờ làm việc, Thạch Lỗi thường đón Liễu Như về Thạch gia, còn An Thừa Trạch về nhà mình, trong nhà có mặt Thạch Nghị.

Từ khi thành công lừa được vợ tương lai lên giường, Thạch Lỗi không quản Thạch Nghị ở đâu nữa. Hắn cho rằng, hiện thằng con ngốc nhà mình vẫn chưa hiểu gì cả, mà An Thừa Trạch lại chẳng mảy may có chút dấu hiệu nào. Tiểu Trạch là đứa bé kiên định, dẫu thằng con ngốc có đi đường cong, thì vẫn còn Tiểu Trạch bình thường mà, chắc chắn chả sao hết.

Xót xa thay sư đoàn trưởng Thạch không biết nhìn người, hiện tại thằng nhóc “kiên định” ấy đang với quyến rũ nhóc đen nhẻm nhà ngài đó!

Mượn cớ không muốn làm bóng đèn, cùng Thạch Nghị ở nhà mình, căn hộ ba phòng một sảnh, hai cậu trai trẻ lại chen chúc trên một chiếc giường. Thừa dịp trời nóng rảnh rỗi, tắm rửa rồi mặc độc quần lót tứ giác đi lung tung, một đôi chân dài không ngừng giao điệp trước mặt Thạch Nghị. Đợt huấn luyện mùa hè không giảm bớt được hỏa lực của người trẻ tuổi, tối nào cũng phải đi xối nước lạnh thực quá tàn nhẫn với nhóc đen nhẻm!

Học kỳ trước, Thạch Nghị có đụng độ với Dương Phong, hai người đấu một trận công bằng dưới sự chứng kiến của An Thừa Trạch, cuối cùng Thạch Nghị thắng hiểm. Nhưng không có nghĩa Thạch Nghị mạnh hơn Dương Phong, sở trường cả hai bất đồng, nếu là trong nước, đoán chừng con vịt cạn miền Bắc chưa kịp duỗi chân đã bị Dương Phong tiêu diệt.

Dương Phong đã qua tuổi nổi loạn, trận này tuy thua, nhưng hắn hiểu ai cũng có sở trường riêng, nên vô cùng bội phục kỹ năng lục chiến của Thạch Nghị. Thạch Nghị cũng khá hứng thú với kiến thức hải chiến của Dương Phong, hai người chẳng những bắt tay giảng hòa, mà còn cùng các bạn học của Dương Phong say sưa một bữa. Lúc say khướt trở về, Thạch Nghị cũng quen biết được rất nhiều anh em tốt đáng tin cậy.

Vô luận kiếp trước hay kiếp này, tính tình Thạch Nghị đều định đoạt anh là lão đại được mọi người tín nhiệm, ai như An Thừa Trạch, điển hình của thông minh tới mức không có bạn bè, tính cách cả hai người vừa vặn bù đắp cho nhau.

Ngày nghỉ, Thạch Nghị không đến khu huấn luyện gian khổ, chẳng biết như nào lại được thầy của Dương Phong coi trọng, trà trộn vào đó tập luyện chung với họ, nhưng tối vẫn về nhà ngủ. An Thừa Trạch đi làm như thường lệ, về sớm hơn Thạch Nghị, nên hàng ngày khi Thạch Nghị vác một thân đẫm mồ hôi trở về, cơm tối đã nằm sẵn trên bàn.

Những ngày này quá đỗi hạnh phúc, Thạch Nghị như đang quay lại khoảng thời gian còn ở quê. Hễ về nhà là dính chặt lấy An Thừa Trạch, y xì con mèo bự đuổi không đi, luôn bám theo An Thừa Trạch mọi lúc, dính đến mức hắn xém nữa định đè thằng nhóc ra làm.

Thạch Nghị dư thừa tinh lực, nửa đêm bò dậy tuốt vài hiệp cũng không sao. An Thừa Trạch thì khác, hắn thiên về ẩn nhẫn, theo lời người khác bảo là khá rành giả ngu, sao có thể làm chuyện mất mặt như Thạch Nghị dùng xong nhà vệ sinh, hắn cũng chạy vào giải quyết. Hắn tương đối kiềm chế, mà kiểu kiềm chế này lại đúng lúc hại hắn nghẹn tới khó chịu, đại khái là tạo nghiệp khó tha, tự gây họa đừng mong tránh đây mà.

Hôm ấy hắn về nhà như bình thường, theo thường lệ đi nấu cơm, dọn bàn xong thì nhân lúc Thạch Nghị chưa về mà xuống lầu mua đồ. Siêu thị cách nhà năm phút đi bộ và phải băng qua một con đường, lúc An Thừa Trạch ra ngoài, một chiếc xe đã theo dõi hắn vài ngày cũng lăn bánh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.