Cũng may mấy người này chỉ giữ lại tự xem, chứ không lợi dụng CD để thu lợi nhuận, còn Tiểu Trương – người chia sẻ nội dung đĩa lên mạng – thì bị tạm giam, đoan chắc phải tốn một khoản mới được thả ra. Công ty mới đăng kí tạm thời bị niêm phong, chờ xác định không dùng việc truyền bá thông tin đồi trụy để tuyển người mới giải niêm phong.
Chẳng qua đám Lưu Sấm vốn sống luôn trong phòng làm việc, giờ phòng bị niêm phong, chỉ đành đến xin An Thừa Trạch giúp đỡ. Trên thực tế, bọn họ rất hâm mộ Tiểu Trương, Tiểu Trương khác với những người tình nghi đang chờ thẩm vấn, nhiệm vụ của hắn là bị giam, có nơi ngủ, còn được cung cấp ba bữa cơm.
Lúc nhận ra ý tưởng đó của Lưu Sấm, An Thừa Trạch thực sự thực sự rất muốn quăng mấy tên này từ tầng 30 xuống, toàn một lũ gì đâu không, chẳng tên nào khiến người ta bớt phiền được.
Nhưng nói gì thì nói, hắn cũng chẳng thể mặc xác những người này, sau khi nghe chi tiết sự tình, An Thừa Trạch khẳng định công ty với Tiểu Trương đều không sao. Mục tiêu của công ty đúng là thiết kế phần mềm, chỉ cần điều tra xong là ổn. Về phần tin tức bị rò rỉ, ít nhất trước khi [Cửu Châu] nổi tiếng sẽ không có loại chuyện này phát sinh. Nếu thật có người coi trọng trò chơi thì căn bản không cần hao tâm tổn trí đến thế, chỉ việc bơm tiền là được.
Nói cách khác, những người này thực sự đụng vào họng súng “tảo hoàng đánh phi”, giả như họ chỉ xem thôi còn đỡ, dù sao cũng là người lớn, cùng lắm bị tịch thu đĩa phim. Song họ còn truyền bá lên mạng, đã truyền còn bị phát hiện, tuyệt đối không thể dung túng hành vi này!
An Thừa Trạch nhìn mấy người ngồi trong phòng khách mà chẳng nói năng gì, cực kỳ khí thế. Hắn ở trong tòa cao ốc mới xây tại phụ cận khu trường học, đầu năm nay cao ốc vốn là của hiếm, cách trang hoàng và bố trí trong nhà lại hết sức sang trọng, rất phù hợp với thân phận phú nhị đại của hắn. Cộng thêm Thạch Nghị im lìm đứng sau lưng hắn lại cường tráng đến mức không giống học sinh cấp ba, giống binh lính xuất ngũ thân kinh bách chiến đến làm vệ sĩ cho An tiểu thiếu gia hơn.
Lưu Sấm hồi tưởng quá trình quen biết với An Thừa Trạch, phát hiện mình hoàn toàn chẳng biết An Thừa Trạch là người thế nào, mới thấy một trăm vạn đã nhào lên rồi. Hiện tại chứng kiến một An Thừa Trạch khí thế sức bén, và Thạch Nghị quanh thân ngập tràn sát khí, y đột nhiên hoài nghi mình có trêu ghẹo phải nhân vật chớ nên dây vào hay không, trong lòng bắt đầu lo ngay ngáy.
Tầm mắt quét qua đám người, An Thừa Trạch thả lỏng dựa ra sau, Thạch Nghị đứng sát lưng ghế dựa, đầu An Thừa Trạch vừa lúc áp vào bụng anh.
“Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho các anh.” An Thừa Trạch thấy họ toát mồ hôi đầy đầu mới hài lòng ngưng lại, mở miệng nói, “Nhưng tôi sẽ thu phí tá túc.”
Bọn Lưu Sấm: “!!”
“Tôi, chúng tôi không có tiền…” Lưu Sấm ấp úng nói, toàn bộ tiền trên người họ đều bị cảnh sát thu làm tiền phạt hết rồi, hơn nữa số tiền ấy cũng là chi phí nghiên cứu An Thừa Trạch cấp cho. Chi phí nghiên cứu bao gồm cả tiền sinh hoạt cho nhân viên nghiên cứu, nhưng trên hợp đồng cũng viết rõ rằng họ là cổ đông nên kinh phí nghiên cứu không bao hàm tiền lương, vẻn vẹn chỉ có tiền sinh hoạt, dầu gì bọn họ cũng tự trả lương cho mình. Lưu Sấm thành lập công ty pháp nhân, động vào phí nghiên cứu bị xem là tham ô, nên y chỉ cầm khoản tiền được ghi là sinh hoạt phí trên hợp đồng, giờ tiền sinh hoạt ba tháng đã bị tịch thu, ba tháng tới biết sống sao đây.
“Thế nên, đây là mượn, phải viết giấy nợ.” An Thừa Trạch nói, “Nói trước, tiền phạt nộp cho Tiểu Trương, hai phần tiền sinh hoạt kế tiếp cho các anh và khoản tiền phạt có thể phải nộp khi công ty giải niêm phong, đều không thể tính bằng nhân dân tệ, như vậy quá thiệt cho tôi. Vì đây là sai lầm của chính các anh, các anh sai mà tôi phải ra tiền để kết thúc, cuối cùng nếu các anh chỉ thanh toán đúng giá trị nhân dân tệ tôi bỏ ra lúc ấy thì người lỗ là tôi.”
Bọn Lưu Sấm nghe An Thừa Trạch nói mà ngu người, trơ mắt nhìn hắn. Lúc này trong công ty Thịnh Dịch, An Thừa Trạch là cổ đông lớn nhất chiếm 40% cổ phần, mấy người kia cộng lại mới được 60%. Tóm lại, mai sau Thịnh Dịch thực sự lưu thông ra thị trường rồi, An Thừa Trạch chính là chủ tịch, tuyệt đối có quyền phát ngôn. Đương nhiên, lúc ký kết Lưu Sấm chưa suy nghĩ cẩn thận về việc này, y chỉ biết mình có tiền thôi.
May mà An Thừa Trạch căn bản không định muốn cướp Thịnh Dịch, cướp đi thì có ý nghĩa gì, hắn lại chẳng rành thiết kế phần mềm máy tính, phải bảo đảm bản thân được chia hoa hồng rồi ngồi nhà đếm tiến mới tốt, vì vậy hắn trao mọi quyền hành tại Thịnh Dịch cho Lưu Sấm, còn mình thì làm ông chủ bù nhìn. Hậu quả của bù nhìn khiến hắn nẫu hết cả lòng.
Tuy nhiên, An Thừa Trạch đời nào để mình chịu thiệt, hắn nói: “Tôi có thể chu cấp tiền sinh hoạt cơ bản, tiền thuê nhà, thậm chí cả tiền lương cho mỗi nhân viên tới khi trò chơi thu được lợi nhuận mới thôi, thế nhưng thứ các anh trả tôi không phải tiền, mà là lợi nhuận từ trò chơi, hoa hồng mỗi người được chia trong năm năm tới. Dĩ nhiên, tôi không cần toàn bộ, mỗi người đưa một phần ba thôi.”
Một phần ba của 60% là 20%, nói cách khác, trong tương lai năm năm tới, 60% tiền lời đều vào túi An Thừa Trạch, tất cả tiền do một mình hắn kiếm được, mấy vị còn lại ăn không khí đi! Nhưng mấy tên lỗ mãng còn chưa nhận ra mình bị lừa, vì họ vốn dĩ không ngờ đến năm năm sau [Cửu Châu] sẽ thu về bao nhiêu lợi nhuận cho Thịnh Dịch! Hoặc là nói, họ xưa nay chưa từng nghĩ [Cửu Châu] biết kiếm tiền.
Gật đầu ký hiệp nghị bán thân, mấy tên đần nào biết bản thân đang cầm tiền bán thận, còn thiên ân vạn tạ lăn đi tìm chỗ ở. An Thừa Trạch cho bọn họ tiền nửa năm, trong vòng nửa năm nếu tiêu hết, lại mò đến ôm đùi hắn sẽ không quản. Trước khi đi, An Thừa Trạch gọi Lưu Sấm lại, cuối cùng vẫn tốt bụng dặn dò: “Anh là người tập hợp những người trẻ tài hoa đầy hoài bão này, thế nên anh phải có trách nhiệm với bọn họ. Nhớ kỹ, công ty không phải trò chơi nhà các anh, nhân viên cũng không phải bạn bè nối khố. Anh muốn chịu trách nhiệm với công ty, phụ trách chính mồ hôi công sức của các anh thì phải học cách trưởng thành, đợi đến khi trò chơi thử nghiệm hoàn tất và chính thức ra mắt, anh sẽ càng bận rộn hơn nữa. Nếu vẫn giữ nguyên tình trạng như này, tâm huyết của chúng ta đều đổ sông đổ biển hết, anh hiểu không?”
Lưu Sấm vốn cũng có chút nghĩ mà sợ, nếu thực sự trở thành công ty trái phép chuyên truyền bá thông tin đồi trụy, y có khóc cũng chẳng xong. Hên là An Thừa Trạch chịu nộp tiền phạt cho bọn họ, y nhất định phải nhớ kỹ bài học này, ngoài ra còn phải học thêm cách quản lý cấp dưới, làm một người có trách nhiệm với công ty.
Sau khi họ đi hết, An Thừa Trạch xoa bóp mi tâm, mặc dù có chút bực mình, nhưng vừa nghĩ đến 20% hoa hồng có thêm kia, hắn liền mừng tới mức muốn bay trên trời! Ai dè chưa kịp toét miệng đã nghe Thạch Nghị nghi hoặc hỏi: “Tiểu Trạch, một trăm vạn, cậu lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
Tuy Thạch Nghị nghe họ tán gẫu mà như lọt vào sương mù, nhưng không cản trở đến việc anh nghe ra An Thừa Trạch cho Lưu Sấm một trăm vạn. Đến cả Thạch Nghị – người chỉ cần để dành mấy năm tiền tiêu vặt là gom được hơn vạn – mà còn phải chậc lưỡi, trừ chú út Thạch Nham buôn bán đồ điện ra, anh chưa thấy ai trong nhà mình có thể rút ra khoản tiền lớn như vậy.
Như người khác đời nào không biết quê mà đi hỏi về số tiền lớn như thế, làm vậy có khác gì tơ tưởng tiền nhà người ta. Anh với An Thừa Trạch là người nhà nên mới hỏi thẳng, đừng nói một trăm vạn, một ngàn vạn cũng phải hỏi.
An Thừa Trạch cũng chả giấu giếm Thạch Nghị, tựa vào trên sofa ngẩng mặt, đắc ý nói: “Dùng một vạn của cậu biến ra.”
Thạch Nghị trừng mắt nhìn một lát, nhớ lại hai ngàn biến tám ngàn vào năm 11 tuổi ấy, dần dần hiểu được. Mấy năm nay anh đã chứng kiến từ đầu tới cuối, tương đối bội phục bản lĩnh kiếm tiền của An Thừa Trạch và Liễu Như, cũng tự tìm được lời giải thích.
Thạch Nghị ngồi bên An Thừa Trạch, mắt lấp lánh sáng rỡ: “Tiểu Trạch thật lợi hại!”
Lời khen xuất phát từ chân tâm không chút giả dối, còn thò tay bóp tai nữa chứ.
An Thừa Trạch quen nghe a dua nịnh hót, cũng quen nghe khẩu thị tâm phi. Đâm ra có chút không thích ứng với tấm lòng chân thành của Thạch Nghị. Kiếp trước, người nói với hắn lời này luôn âm thầm đào móc tổ tiên nhà hắn ra mà mắng tới bốc khói xanh, song An Thừa Trạch chả quan tâm mười tám đời tổ tông nhà họ An có bị ai nghĩ bậy không, hắn quá quen với dạng người trước mặt thế này sau lưng thế khác rồi, nên lúc nghe lời khích lệ thật tình của Thạch Nghị, chẳng hiểu sao lại hơi thẹn thùng.
“Cũng chả có gì,” An Thừa Trạch cố gắng nghiêm mặt, “chỉ đơn thuần là mua vào bán ra. Cái gọi là thương nhân chính là nghĩ cách mua vào hàng hóa có thể tăng giá trị, sau đó mang đi tiêu thụ với giá cao hơn giá gốc. Tôi thậm chí không tiến hành tuyên truyền sản phẩm, chỉ dựa vào chênh lệch giá cả đơn giản nhất mà thôi.”
Thạch Nghị nghe không hiểu, nhưng chẳng ngại gật đầu thật mạnh. Cùng An Thừa Trạch ngồi dựa trên sofa chốc lát, Thạch Nghị chợt hỏi: “Công ty bị niêm phong… có sao không?”
“Không sao,” An Thừa Trạch lắc đầu, “cây ngay chẳng sợ chết đứng, chỉ cần không ai cố ý giở trò thì chẳng việc gì. Nhưng điều này sẽ gây cản trở đến quá trình công tác của họ, việc tung trò chơi ra thị trường phải hoãn lại, khẳng định sẽ tạo thành tổn thất. Lỡ như thời điểm này có trò chơi nào ra mắt trước, Cửu Châu không phải game online đầu tiên của Trung Hoa, danh tiếng sẽ giảm bớt rất nhiều, tương lai công ty phát triển cũng khó khăn.”
Nói tới đây, hắn lại hơi lo lắng, xem ra vẫn nên tranh thủ nộp tiền phạt cho xong. Nhưng công ty sẽ bị niêm phong bao lâu, An Thừa Trạch chưa quen thuộc với đời sống nơi đây, biết sao được, đành đợi thôi.
“Nghiêm trọng thế á, hạng nhất mà cũng bó tay hả?” Thạch Nghị hơi bất mãn, trong lòng anh, An Thừa Trạch vĩnh viễn là đệ nhất ở mọi phương diện, tất nhiên là trừ đấu vật với diễn tập thực chiến.
“Hết cách rồi, ai bảo tôi nhỏ quá làm chi.” An Thừa Trạch lắc đầu, giá hắn lớn thêm chút nữa thì sẽ tự ra mặt giải quyết vấn đề.
“Kỳ thực vẫn có cách.” Thạch Nghị nói, “Bác cả tớ là cục trưởng cục công an Bắc Kinh…”
An Thừa Trạch: “!!!!”
Mặc dù hữu dụng nhưng hoàn toàn không nên dùng, để cục trưởng cục công an đi áp bức cấp dưới mau giải quyết một vụ án nhỏ chả khác gì dùng dao mổ trâu giết gà, lãng phí hết sức! Vả lại họ vốn chẳng bị gì, chỉ cần điều tra lẹ lẹ rồi tháo niêm phong thôi.
“Còn anh họ tớ nữa, ảnh mới đi làm không lâu, giờ đang làm nhân viên ở cục công an…” Thạch Nghị cố gắng lục lọi trí nhớ xem ai có thể hỗ trợ.
“Khỏi nghĩ nữa, chính là anh ta!” An Thừa Trạch gõ nhịp, sự tình khiến hắn đau đầu chỉ cần một câu của đối phương là giải quyết được ngay. Nhắc đến chuyện này, nếu hắn có thể đích thân lên tiếng thì cũng chả cần tìm người, chỉ việc chạy đến đồn công an lôi kéo quan hệ nhờ họ mau mau điều tra là xong, nhưng hắn chỉ là học sinh, mặt mũi non choẹt, lại không rảnh cắm cọc cả ngày tại đồn, ngộ nhỡ bị tra ra là học sinh thì hỏng bét, thế nên anh họ của Thạch Nghị tuyệt đối thích hợp.
An Thừa Trạch ngắm nghía Thạch Nghị, tự dưng phát hiện mình tìm được quan nhị đại nha.
Thực ra, trước đây hắn dùng phương pháp tự hại mình để giao hảo với Thạch Nghị và Thạch Lỗi cũng chính vì mục đích này, nhưng tiếp xúc lâu dài lại quên béng bên cạnh còn một người hữu dụng như vậy.
Đối với An Thừa Trạch luôn lấy lợi làm đầu mà nói, có thể coi trọng một người đến trình độ này quả thực rất đáng quý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]