Chương trước
Chương sau
―Đại nhân, bác sĩ Terrence đang ở phòng bếp.‖

Đào Đứ c vứt bông hoa trụi lủi qua lan can, bác sĩ xuống bếp nghe có vẻ thú vị đó, đợi cũng đã nửa ngày rồi, là lúc nên đi xem náo nhiệt, người cường tráng như vậy không biết mặc tạp dề có như mặt áo giải phẫu không nhỉ, có lẽ thoạt nhìn càng giống đồ tể?

M ở cửa phòng bếp sạch sẽ, Terrence kéo tay áo dưới tạp dề, hình tượng nghiêm túc lạ thường khác hẳn khi ở phủ, hơn nữa dáng người cao lớn nhìn qua cũng chẳng có cảm giác không hòa hợp với nơi bếp núc rau dưa thịt muối.

Nh ững người hầu còn lại thì đứng qui củ một bên, Tế Ti đại nhân hạ lệnh không cho nhúng tay, bọn họ đương nhiên không dám cãi lời, cho nên giờ chỉ có nhiệm vụ đảm bảo an toàn vệ sinh thôi.

Terrence không được coilà thuần thục, nhưng vừa thấy đã biết là có kinh nghiệm bởi đồ dùng hay thức ăn qua tay đều không bị phối sai.

Người hầu thấy Tế Ti đại nhân vào, vội vàng mang một chiếc ghế dựa thoải mái đặt ở nơi thoáng đãng sáng sủa.

Đào Đức khoác tay, cảm thấy đứng gần xem cũng thú vị đó chứ, với lại… chỉ đứng một bên xem thì không phải muốn ychán chết sao.

Nhưng Terrence lại buông dao trong tay ra, nghiêm túc nói: ―Phòng bếp nguy hiểm, thỉnh ngài cách xa một chút.‖

Đào Đức nhướng mi, tên bác sĩ ngốc này tưởng bổn tế tilà đứa nhỏ không hiểu chuyện à?

Terrence rất có nguyên tắc, đại nhân không lùi đến vị trí an toàn, thì hắn sẽ không tiếp tục động thủ.

Đào Đức giận lên, vươn tay săn tay áo lên cũng chuẩn bị bộc lộ tài năng.

Người hầu nhìn thấy thì lui ra ngoài sạch, chỉ còn lại hai đầu bếp cao cấp làm trợ thủ.

Terrence ngốc nhìn trong chốc lát, thực kinh ngạc, trongấn tượng của hắn, Tế Ti đại nhân chỉ có đi chung với hoa cỏ tươi đẹp thôi thế nhưng cũng biết nấu ăn sao?

Đào Đức cười nói: ―Người từ Eden bảo ra không có loại phế vật chỉ biết an nhàn sung sướng, hay là anh nghĩ rằng bản Tế Ti chỉ là một bình hoa di động?‖

Terrence b ị nói đến mặt đỏ, trong lòng suy nghĩ, đại nhân cho dù là phàm nhân cũng cao quý hơn nhiều so với phàm nhân khác, nói xin lỗi xong cúi đầu làm tiếp, cạch… cạch… xoạch, xương sườn trên thớt được chặt một cách chuẩn xác.

Đào Đứ c lặng lẽ nhìn, bác sĩ thái thịt chặt xương nhìn cảm thấy thật rợn người, không cần cứ như mổ người trên bàn giải phẫu được không? Ai ya, bàn tay lớn cân xứng kia thật ra rất đẹp nha.

Có điề u kế tiếp Terrence cũng không đưa ra công thức bí truyền gì, ngược lại đã bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi, hơn nữa là dùng bát tô thô ráp, sau đó ngồi chờ bên bếp lửa cứ như đang ngồi khám cho bệnh nhân.

―Đây là trù nghệ của anh? Thật sự là đủ đơn giản.‖ Đào Đức không phải không có trêu đùa.

Terrence sang s ảng nói: ―Thực vật quá mức tinh tế không tốt chocơ thể, nghe nói ngài thích khẩu vị thanh đạm, đây là phương pháp bí truyền của nhà tôi đó.‖ Sau đó lại bắt đầu nói về chuyện cũ, ―Mới trước đây nhà tôi nghèo lắm, có thứ tốt là đem cho á phụ đang mang thai em trai ăn trước, đáng tiếc lúc ấy hoàn cảnh lại không tốt, cũng bởi thế em trai sau khi mới vừa sinh ra không được lâu thì bị chết non, Á Lai thương tâm mà khóc còn sợ chúng tôi nhìn thấy, emấy đau đớn chạy đến trước bia mộ của tông phụ em ấy khóc, mỗi lần như thế tôi đều có thể tìm được em ấy.‖

Đào Đức cũng có chút hưng trí, vì thế tiếp tục nghe hắnđông một câu tây một câu nhàn thoại việc nhà.

M ột lát sau, Terrence nhấc nắp nồi nhìn nhìn, thấy vẫn cần nấu tiếp thì tiếp tục ngồi xuống kể chuyện cho Đại Tế Ti, ―Sau này thân thể tông phụ tốt trở lại, liền mang theo tôi và em trai tôi đi săn thú, em trai tôi nhỏ hơn tôi mấy tuổi có thể một mình săn một con thú, nhưng một phần phải nộp lên chính quyền, còn lại vẫn chưa đủ cho người trong nhà tôi ăn, tông phụ và á phụ nhường cho ba đứa nhỏ bọn tôi, Á Lai thì nhường cho hai tiểu thú nhân bọn tôi, đẩy đến nhượng đi đến bát canh cũng lạnh mất……‖

Canh th ịt đã nấu xong, nghe đối phương nhắc tới những thứ vụn vặt xong, Đào Đức cảm thấy món ăn nhìn qua chẳng có gì đáng ngạc nhiên này vị cũng không tệ lắm, cũng không cần đi đâu, liền ăn ngay tại nhà bếp.

Terrence còn đang suy nghĩ, đại nhân ngay cả khi lấy tay bốc miếng sườn cắn một ngụm cũng không cảm thấy thô lỗ.

Đào Đức liếm liếm cái miệng bóng nhẫy, nói: ―Anh cũng đừng khách khí, bận việc như vậy nửa ngày, lại đây cùng nhau ăn đi.‖

Terrence thật sự là vạn phần vinh hạnh, chà chà tay lên tạp dề một hồi lâu mới dám câu câu nệ nệ ngồi xuống.

Đào Đứ c lập tức ăn no, sau đó liền nhìn Terrence ăn cơm, không hổ là mới trước đây đã từng chịu khổ, xương cốt liếm đến sạch sẽ, chậc chậc, đầu lưỡi linh hoạt quá nhở……

Đợi hai người rời đi, phó trù hỏi chủ trù, ―Rốt cuộc là bác sĩ bỏ thêm bí truyền gì vào vậy? Đại nhân ăn nhiều hơn ngày thường.‖

Đầ u bếp trưởng lấy muôi khuấy nồi thịt còn lại không nhiều múc lên một ít nếm thử, đầu tiên là nâng tay lên cho hương vị bay thẳng vào mũi, nhíu mày, cuối cùng nếm qua một lần, kinh ngạc sửng sốt.

Mọi người trong bếp trở nên căng thẳng, lão nhân ngài nói chuyện đi chứ!

Bếp trưởng thở dài, ―Muối.‖

A? Chỉ là muối?

Chủ trù nói: ―Làm tôi nhớ lạihương vị thời thơ ấu, là những sinh hoạt tốt đẹp mà chính chúng ta đã lãng quên.‖

Đế n tận đây, bác sĩ Terrence lại xuống bếp làm việc nhiều hơn, tuy rằng không phải rấtthường xuyên, nhưng mọi người ở trù phòng đều không phục lắm, rõ ràng chỉ là nguyên liệu và cách nấu bình thường, bọn họ vẫn làm không ra hương vị giống thế, hơn nữa đại nhân không hổ là đại nhân, hương vị gì cũng có thể phân biệt được hết.

Đào Đức nhàn rỗi không có việc gì làm lại nghĩ tới đế n chuyện này, thấy một nhà người kia đã trải qua nhiều gian khổ, sau đó vì phú quý trước mắt mà dễ dàng đánh mất bản thân, vì thế làm ra chuyện bội bạc với Á Lai – người đã có nhân duyên từ rất lâu.

Mà sau khi đã trả i qua bất hạnh Á Lai nhìn qua bình thản dịu ngoan, kỳ thật giống như thay đổi thành một người tuyệt đối lý trí thanh tỉnh, đến hoàn cảnh xa lạ hiểu được tìm kiếm tự bảo vệ mình, cho nên lúc trước mới nhận ngọn núi Eden bảo to lớn này, sau này mới phát triển quan hệ với Garlock như bây giờ.

Nhưng nế u Terrence thật sự giống con người đơn giản biểu hiện ra bên ngoài như vậy, cái gia đình ngoại tộc này rấtthú vị, nếu có thời gian thì cũng đáng nhìn thử một cái. (gia đình ngoại tộc ở đây ý nói là gia đình của Terrence là người Ưng tộc, khác với những nhà ở thú thành, kiểu như khác tộc vậy đó)



Buổi tối, Á Lai vẫn đang đốt đèn thiết kế, hình ảnh trong giấy tuy loạn mà lại có trình tự.

Garlock nằm ở trên giường buông văn kiện trong tay xuống, quan tâm nói: ―Đừng vẽ nữa, buổi tối ánh sáng không tốt, cẩn thận mệt chết mắt.‖

Á Lai nói: ―Lúc chiều ăn hơi quá, dùng đầu óc có lợi cho tiêu hóa đó.‖

Garlock cũng không hiểu được sao Á Lai có thể thích mấy món ăn đơn giản đến dị thường như vậy,chính Á Lai cũng không quá rõ tại sao lại thích hương vị thanh đạm đó như vậy.

―Lại đây, anh có thể giúp em xoa bụng, sẽ không khó chịu.‖

Á Lai mới không ngừng bút, ―Không cần, linh cảm chạy mất thì không bắt lại được.‖ Đừng cho là em không biết anh muốn ăn đậu hũ của em!

Âm mưu không thành, Garlock đứ ng dậy ngồi ở bên cạnh y, nhìn thoáng qua hỏi: ―Còn tưởngem đang thiết kế cho Lễ đường nước chứ chứ?‖ Trang phục nhìn khá tinh xảo nhưng có chút kì quái.

Á Lai giơ bản vẽ lên cho hắnxem, ―Cái này gọi là ‗bằng khắc‘, em thấy nó rất thích hợp Fran.‖

Ánh sáng chan hòa chiếu lên khiến người ta đẹ p lạ thường, Garlock căn bản không nghe Á Lai vừa rồi nói gì, đột nhiên nói: ―Không có bất luận kẻ nào có thể cướp em khỏi anh.‖

Th ật sự là câu nói không đầu không đuôi, Á Lai kỳ quái đại quý tộc sao bỗng nhiên lại nói câu như vậy, nhưng vẫn mỉm cười hồi đáp: ―Cũng không aicó thể khiến em rời xa anh.‖

Ngaygiây tiếp theo, yđẩy Garlock đang nhào qua muốn hôn hôn miệng, không kiên nhẫn nói: ―Em phải vẽ cho xong đã.‖

Garlock buồn bực, trong lòng ân cần thăm hỏi Lặc Tư bảo một tiếng.

Lặc Tư bảo.

Fran đang ngủ ngon giấc hắt xì một cái, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.

Luân Ân bên cạnh nghĩ là ykhông thoải mái, lo lắng không thôi.

Fran ánh mắt bóng loáng nói: ―Em nghĩ em biết cái cái tên bác sĩ đeo kính ở thần miếu kia là ai rồi.‖

Luân Ân biết thân thể ykhông có gì vấn đề mới yên tâm lại, nhíu mày nói: ―Hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai nói sau.‖

Fran không nói là không thoải mái, bị Luân Ân ấn nằm xuống vẫn thanh tỉnh dị thường, đẩy đẩy người ta, nói: ―Anh nghe người ta nói cái đi, người nọ hình như tên là Terrence, là sinh viên có tài của học viện y Ưng tộc, không, phải nói là thiên tài, à, đúng rồi, em trai của anh tacũng có danh tiếng, nghe đồn là vì muốn cưới một phi thú nhân giới Quý tộc thượng lưu nên đã vứt bỏ thanh mai trúc mã của mình, sau đó, trời ạ!‖ Tựa hồ nghĩ tới cái gì, kinh ngạc lại bật ngồi dậy, ―Chẳng lẽ Á Lai… chính là cái kia Á Lai……‖

Nói còn chưa dứ t lời, Luân Ân đã đè lên môi y, trước kia Fran vì hắnmà hoạt động nhiều năm ở Ưng tộc, vất vả giúp hắngóp nhặt lượng lớn tình báo sau đó tài giỏi thành lập mạng lưới tin tức lợi hại, bằng không cho dù hắncó vặn ngã được á phụ cũng vô pháp lấy được tín nhiệm chân chính của thành chủ nhanh như vậy.

Fran rốt cục an tĩnh lại, sắc mặt có chút hồng nhìn bạn lữ của mình.

Luân Ân chậm rãi nói: ―Lúc nhỏ anh rất sợ phòng tạm giam, bởi vì phòng tạm giam giam giữ thân mình, sau này anh sợ phòng tạm giam, là vì nơi đó quá mức im lặng không có bất kì thứ gì có thể khiến anh phân tâm đi để anh có thể không nhớ đến em, lo lắng cho em, những ngày tháng đó đã qua rồi, anh không phủ nhận bản thân ham mê quyền lợi, nhưng chỉ cần quyền lợi có thể khiến chúng ta bình yên cả đời như vậy là đã đủ rồi.‖

H ồi tưởng những chuyện đã qua trong lòng Fran cũng chua xót, cảm động nói: ―Chủ nhân của em, cho dù saunày sinh hoạt là tốt hay xấu em vẫn sẽ bên anh. Em chỉ muốn nói là vị thú nhân bác sĩ kia không đơn giản, đặc biệt là em trai hắnđạt được tước vị thì gia cảnh nhà họ hoàn toàn thay đổi, rất nhiều chuyện ngay cả em cũng tra không ra, cho nên anh phải chú ý nhiều hơn.‖

Luân Ân trầm tư một lát, dặn nói: ―Em nếu quan tâm Á Lai tiên sinh, bình thường qua lại nhiều hơn là được, cái khác không cần quá mức nhúng tay.‖ Nói vậy Eden bảo cũng tuyệt đối sẽ không để người nào nguy hiểm bên người Tế Ti đại nhân.

Fran cũng hiểu được, Lặc Tư bảo vừa mới ổn định lại, xác thực không phải lúc có thể tùy tiện ra tay trợ giúp người khác, đương nhiên không thể bo bo giữ mình, nhưng cũng quyết không thể nhóm lửa trên thân, tâm tình dịu đi đột nhiên nhớ tới đến bát quái nói: ―Hôm nay em cũng nhìn thấy Đại Tế Ti, nhìn gần càng đẹp mắt, anh nói từ trước cũng không quy định nói Tế Ti không thể thành gia mà, vậy sao một đám đều cô độc sống quãng đời tại thần miếu hết thế?‖

Luân Ân cũng không phả i quá hiểu chuyện này, ―Đây là vấn đề ngay cả thành chủ cũng không hiểu rõ, bằng không năm đó Abraham Đại Tế Ti cũng không không bệnh mà chết, em cũng đừng phí công suy nghĩ.‖

Fran nghe lời nhắm mắt lại, có cơ hội cần phải hỏi thăm một lần, sinh hoạt nhàm chán, cho nên giải trí tinh thần không thể thiếu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.