Mễ Lạc nghe xong thì sắc mặt trở nên tái nhợt, lúc trước cô có gặp một bà già ăn mặc rách rưới. Bà ta có nói cô phải tìm thấy chiếc đồng hồ nước kia, nếu như để rơi vào tay người khác thì cô sẽ biến mất nếu chiếc đồng hồ bị vỡ. Nhìn chiếc đồng hồ trong tay Hải Ngân, Mễ Lạc cố giữ bình tĩnh hỏi.
“Mày muốn gì?”
“Ha, tao muốn tất cả mọi thứ của mày! Và tao cũng không muốn mày được hạnh phúc hơn tao!”
Trung Hiếu ở bên cạnh nhân lúc Hải Ngân không đề phòng liền giật lấy chiếc đồng hồ, Hải Ngân hốt hoảng giật lại. Mễ Lạc thấy vậy cũng giật lấy, cả ba người giằng co nhau khiến cho chiếc đồng hồ bị rơi xuống đất vỡ tan, Hải Ngân sợ hãi nhìn chiếc đồng hồ rồi lườm Mễ Lạc mắng.
“Tất cả đều là tại mày, giờ thì hay rồi! Cả tao và mày đều biến mất…”
Nói xong, cả người Hải Ngân và Mễ Lạc đều trở nên mờ nhạt dần, Trung Hiếu nhìn thấy Mễ Lạc dần tan biến thì đau khổ ôm lấy cô nói.
“Đừng…đừng mà…anh không muốn mất em đâu!!!”
Mễ Lạc cảm thấy cả cơ thể rất khó chịu, cứ như bị con gì đó đang gặm nhấm vậy. Cô ôm lấy anh rồi nói.
“Em…em cũng vậy…”
Thoáng chốc, cả thân ảnh của Mễ Lạc và Hải Ngân đều biến mất, để lại Trung Hiếu gào lên trong tuyệt vọng. Mọi người ở đó đều sốc khi chứng kiến cảnh này, họ không ngờ lại có chuyện lạ như vậy xảy ra trên đời này. 1 năm sau, Trung Hiếu vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cau-duoc-uoc-thay/3429823/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.