Ở bên kia, Hải Đăng vẫn cắm tai nghe vào điện thoại. Anh cũng tưởng Mễ Lạc sẽ tắt máy nên anh để đó đi lấy nước uống, sau khi quay lại phát hiện cuộc gọi vẫn chưa tắt, anh nghĩ rằng Mễ Lạc đang muốn trò chuyện hoặc đợi anh hát nên lúc này anh đeo tai nghe lên. Đúng lúc nghe giọng nói Hải Ngân vang lên.
"Mà nè, anh còn nhớ nhỏ lúc nãy em kêu ra không???"
Tiếp đó là giọng nói của một thanh niên khác.
"Ừm, sao thế???"
"Sao đâu, nó xinh như thế nên được nhiều người theo đuổi lắm. Chả bù cho em, xấu như vậy ai mà thích..."
Giọng nói của Hải Ngân đậm chất buồn tủi, ai nghe giọng thôi cũng tưởng là thật. Hải Đăng nghe vậy thì bất lực, còn Hạ Long cũng chỉ an ủi.
"Em đừng tự ti như vậy, con người quan trọng nhất là nhân cách. Nếu đẹp mà nhân cách thối nát thì cũng bỏ đi!"
"Nhưng mà..... đi chơi cùng với nhỏ đó, em cảm thấy tự ti lắm luôn!"
Vừa hay lúc này Mễ Lạc trở lại phòng, Hải Ngân thấy vậy thì lái sang chuyện khác nói với Hạ Long.
"Mà anh nghĩ sao về mối quan hệ của em và anh???"
Hạ Long im lặng một lúc rồi trả lời.
"Vậy em làm người yêu anh thì sao???"
Hải Ngân nhận được câu hỏi này thì sướиɠ đến phát điên lên, Mễ Lạc cố giữ bình tĩnh ngồi xuống giường tháo dây buộc tóc ra chuẩn bị nằm xuống. Hải Ngân cười tủm tỉm trả lời lại.
"Vâng ạ, thế từ giờ trở đi anh không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cau-duoc-uoc-thay/3429813/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.