Dư Huy nghe Vu Thần nói xong mà sáng mắt ra. Đúng là hào quang nhân vật chiếm gần hết sân khấu của các nhân vật khác mà. Thông minh và mạnh mẽ, tuy không phải kiểu người mềm mại mà anh thích nhưng không sao, anh có thể bỏ qua. 
"Anh đúng là thông minh mà!" 
"Ha, do em ngốc quá thôi." 
Vu Thần được khen cũng vui vẻ mà hôn phốc phốc lên má của Dư Huy. Nhìn xem, hắn được vợ mình khen thông minh kìa. Trước đó anh chỉ toàn chê hắn thôi. 
"Mà em cũng có dị năng đó nhé." 
"Dị năng?" 
"Chính là thứ năng lực siêu nhiên anh mới sử dụng đó. Em gọi đó là dị năng, mấy bộ truyện giả tưởng tận thế đều gọi là như vậy." 
Nói xong Dư Huy cũng biểu diễn một xíu, anh tạo ra một bông tuyết nhỏ xinh xắn trên tay mình, sau đó lại bỏ lên tay của Vu Thần. 
Nhưng băng gặp lửa cũng tan, bông tuyết kia tuy kích cỡ cũng khá lớn nhưng không đáng kế. 
"Là dị năng hệ băng." 
Vu Thần đưa ánh mắt tò mò về phía Dư Huy. Ánh mắt mang theo chút cổ quái làm Dư Huy rợn cả da gà. 
"Nói vậy chỗ đó của em có thể tạo ra băng hả?" 
Nói xong hắn hối hận rồi, trên má hắn một cái bốp tai đỏ lừ in trên mặt. Hắn chỉ muốn hỏi thử thôi mà. Dư Huy đưa ánh mắt khinh thường nhìn cái tên không đứng đắn xíu nào. 
Trở lại hiện tại, Dư Huy kéo theo Vu Thần xuống dưới nhà, khắp nơi an tĩnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cai-menh/3586287/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.