Hàn Phong khuôn mặt hầm hầm tức giận ngồi ở ghế đá trong công viên, mặc dù không vui nhưng tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ngạn Doanh vẫn rất dịu dàng không dám xiết mạnh.
Ngạn Doanh nhìn bộ dạng anh như thế tâm trạng bị chọc cười nhưng vẫn không dám lộ ra, cố gắng kìm chế. Hàn Phong quay sang nhìn cô hừ một tiếng nhìn đi nơi khác nói lẫy nói lươn.
"Muốn cười thì cười đi, nhịn cái gì."
"Phốc"
Ngạn Doanh cười đến rạng rỡ, lúc nảy khi anh đang hôn hít cô thì Hứa Thiên gọi đến nhằn nhịt anh phải đưa theo Như Lan đến công viên cho hai người họ gặp mặt, Hứa Thiên còn dám lôi chuyện ong bướm quay quanh anh lúc trước ra đe doạ Hàn Phong nếu không cho anh ta gặp Như Lan chắc chắn sẽ cho lửa cháy sang nhà anh.
"Ưi, em còn cười." Anh tức tối xoa xoa đầu cô lắc qua lắc lại.
"Được rồi, muốn cười thì cười đi, anh người tốt việc tốt tác thành lương duyên cho người ta thôi mà, xin vía cho bảo bối có vận đào hoa nhé." Anh vuốt ve bụng của cô, chưa đủ còn khom người áp tai xuống nghe thử.
"Cục cưng còn nhỏ lắm, nghe được cái gì đâu chứ." Cô ghét bỏ đẩy đầu anh ra khỏi bụng mình.
"Em dám chia cắt mối liên hệ giữa anh và con, sau này bảo bối cứng cáp sẽ đá bụng em đó."
"Anh nỡ sao." Cô hất cằm đưa mặt mình lại gần anh buộc anh phải ngửa mặt né tránh.
Anh nhắm chuẩn chính xác hôn lên môi cô một cái thật sâu, hai bàn tay thon dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bu-dap-cho-lao-cong-chiem-huu/951348/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.