Người bên ngoài nhìn anh như thế cũng hò hét theo. "Hứa Thiên lão đại có con rồi, khao đi khao đi."
Đám người bên ngoài điên cuồng đập lên cửa hú hét đòi Hứa Thiên khao một chầu lớn. Hứa Thiên vui vẻ hào phóng trả lời lại. "Được, khao, khao ba ngày ba đêm."1
Hàn Phong ngồi dậy phủi phủi bụi trên người chán ghét nhìn bọn họ bước ra khỏi phòng giam. "Anh hai ơi, vậy là em có cháu rồi sao, em mới mười tám tuổi thôi mà."
Thiên Ý chen vào đám mấy người đàn ông bị động kinh này la lét với Hứa Thiên.
"Kệ em chứ, em dám không hoan nghênh con anh à, muốn ăn đấm sao."
"Em có nói không hoan nghênh con anh khi nào chứ, đánh thì đánh, ai sợ ai chứ."
_______________
"Cốc cốc" Ngạn Doanh đang chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
"Ai vậy?"
"Là em."
Như Lan bên ngoài trả lời Ngạn Doanh. Cô bước xuống giường mở cửa cho Như Lan.
"Em chưa ngủ sao"
Như Lan mặc một chiếc váy ngủ màu vàng nhạt, tay cầm theo một chiếc gối. "Em không ngủ được, cho em ngủ chung với."
Mang thai không ai chăm sóc, bản thân lại không có kinh nghiệm, nhìn qua Như Lan rõ ràng đã ốm đến da bọc xương rồi.
"Em đó, chị đi có mấy ngày đã như thế rồi, nào, uống ly sữa này đi." Ngạn Doanh lấy ly sữa bà bầu trên tủ đầu giường đưa cho Như Lan.
"Sao được chứ, của chị mà, buổi chiều ông nội có cho người đem đến cho em mấy hộp rồi, mai em pha uống sau."Như Lan từ chối, đẩy ly sữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bu-dap-cho-lao-cong-chiem-huu/951345/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.