Trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo ẩm thấp, cô gái ăn mặc có chút hở hang nhăn mày sắp tỉnh.
Đập vào mắt cô ta là căn phòng ghê tởm bụi bặm bám khắp nơi, Sở Oanh Oanh nhận được điện thoại của Bách Duật liền ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ hẻo lánh này, tưởng chừng sẽ được người thương yêu dỗ dành nhưng vừa đứng dậy đã lão đảo ngã xuống đất. Trước khi mất đi ý thức một bóng dáng yêu kiều bước vào căn phòng ấy kèm theo tiếng cười đáng sợ của Bách Duật, ý thức cuối cùng cô ta giữ được chính là ly nước cam đã bị động tay động chân kia.
"Bách Duật, tên khốn anh ở đâu, anh đang làm cái ch** m** gì thế."
Sở Oanh Oanh gào thét trong điên cuồng, tay chân cô ta đều bị dây xích xích lại, không có lấy một chỗ ngụ đàng hoàng chỉ có nền gạch dơ bẩn hôi thối.
Sở Oanh Oanh lần đầu cảm nhận được nguy hiểm chực chờ như thế, cô gái kia rốt cục là ai, tại sao Bách Duật lại dụ cô ta tới chỗ này,nụ cười đó, rốt cuộc đến cùng là muốn làm cái gì.
"Aaaa, thả tôi ra."
Sự dơ bẩn hôi thối khiến cô ta gần như phát điên lên, đầu tóc rối bù xù, gương mặt nhếch nhác khác biệt son phấn tươi non thường ngày.
"Cạch"
Cánh cửa sắt được mở ra một đôi giày da bước vào tiếp đến là tiếng giày cao gót bước trên sàn lộc cộc. "Ồn ào cái gì, phiền chết đi được."
Bách Duật chán ghét khung cảnh trước mặt này, chả thèm nhìn một mạch đi đến ghế sô pha cũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bu-dap-cho-lao-cong-chiem-huu/951300/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.