Theo một nghĩa nào đó, đỉnh núi này được bảo mật tuyệt đối. Mà mỗi một người khi đặt chân vào ngôi trường đồng nghĩa với việc ký thỏa thuận giữ bí mật suốt đời về nó. 
"Tấm màn chắn kia... Có thể đi ra. Nhưng muốn đi vào thì cần có người mở ra lần nữa." 
Ý tứ chính là, ra được mà vào thì khó. 
Độ an toàn của ngôi trường là có thể an tâm. 
"Nhưng nếu nó đã bảo mật như vậy, muốn mua cái gì không phải là..." 
Không được sao? 
"Nếu đã làm đến kín kẽ, thì phải làm đến chu toàn. Nữa nạc nữa mỡ không phải là trò cười sao?" 
Ricard hiểu ý Hạ Nhiên. Mà Hạ Nhiên nghe anh nói vậy cũng là hiểu rồi. 
"Cái tivi màn hình phẳng trong phòng cũng giống như tấm bảng gần cổng trường. Em có thể mở nó lên bằng cách đứng cách nó một cánh tay. Chuyện sau đó tôi không nói rõ được, em tự mày mò dần sẽ ra thôi. Nói chung em muốn mua cái gì có thể lên mạng từ chỗ đó, rồi sẽ có người mang đến cho em. Em có thể yên tâm là, không cần tiền. Nhưng thứ em có thể mua nó sẽ hiện ra, thứ không thể mua thì không có. Hiểu rồi chứ?" 
Ricard nói xong chậm rãi nhấp ngụm hồng trà rồi mới nhìn cô. 
"Cảm ơn anh, em hiểu rồi." 
Hạ Nhiên sực tỉnh, quay đầu đi còn không quên gật đầu đã rõ. 
Ricard lại chống một tay lên bàn cao, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm. 
Lagan bên cạnh lại bắt đầu cảm thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bi-toi-de-y-roi-em-con-muon-chay/3082448/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.