"May mắn ông nội con vẫn còn chút lương tri, còn nhắc một câu rằng ông có để lại cho nhà kia một tín vật, chỉ cần nhìn thấy là biết thôi. Thế nhưng lại không có nói cho ta biết là thứ gì."
Travis bất lực.
"Ông nội không có đứng đắn như vậy, người nhà kia vẫn tin tưởng sao?"
Ricard không thể không đại nghịch bất đạo mà bình phẩm một câu.
Travis không trách anh mà nhún vai.
"Cơ mà... Tại sao con bỗng nhiên quan tâm chuyện này? Lúc nói cho con nghe con còn biểu hiện rất hờ hửng, cứ như chuyện không liên quan đến mình. Con như vậy khiến ta nghĩ... Có phải con đã nhìn thấy người rồi hay không đó."
Travis chống cùi trỏ lên tay vịn ghế, tay thì chống đầu nhìn anh suy đoán.
"Ba nghĩ ông nội sẽ để lại cái gì cho người nhà kia? Có phải một thứ chỉ cần nhìn thấy người nhà chúng ta thì sẽ lập tức nhận ra không?"
Anh đã nghĩ, biểu hiện của Hạ Nhiên thật sự rất rõ ràng là nhận ra anh. Lại thêm chuyện này, anh không thể không suy nghĩ nhiều.
Travis nghe anh nói thì trầm ngâm.
"Có khả năng đó. Con nói cái này, tự nhiên ta nhớ ra một chuyện."
Ông ngồi lại nghiêm chỉnh trên ghế, khiến Ricard cũng nghiêm túc lên, nhìn ông.
"Con có nhớ... Con rất giống ông nội con không?"
Một câu bừng tỉnh người trong mộng.
Đúng vậy, Ricard anh cách đời nhưng lại cực kỳ giống ông nội anh, so với ba anh còn chẳng giông bằng. Ít nhất, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bi-toi-de-y-roi-em-con-muon-chay/3082439/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.