Cơ thể ngoài chút vô lực cùng sự khác thường xấu hổ nơi nào đó ra thì không còn gì không thoải mái nữa.
Người đàn ông kia thật sự ôn nhu, dịu dàng... Khiến cô trầm luân.
Cô không hận người đàn ông kia... Bởi vì cô yêu anh... Nhưng cũng vì vậy mà cô khổ sở, đau đớn... Không biết phải đối mặt với anh thế nào, chỉ có thể hèn nhát bỏ chạy.
Sau này nên cư xử thế nào cô cũng không thể nghĩ nổi, đầu óc cô rối loạn, mờ mịt vì đoạn tình cảm này. Không thể tuyệt tình với người đàn ông kia là thứ duy nhất cô nghĩ được... Cũng tràn ngập bất lực, khốn khổ...
Hạ Nhiên, đừng nghĩ nữa.
Để thời gian đến giải quyết đi.
Có khi đợi cô trả được thù rồi, cái gì cô cũng không cần rối rắm nữa.
Trải qua một đêm, cô không thể không chấp nhận người đàn ông kia làm việc quá quyết đoán. Ít nhất hiện tại cô không có tuyệt vọng như tối qua.
Hiện tại người đàn ông kia có phải đang hối hận khổ sở vì đã làm vậy hay không? Có vì cô bỏ đi mà tự trách mình hay không...
Hạ Nhiên nhìn trời cao trước mặt, khóe môi hơi sưng lại không nhịn được nhếch lên.
Tất cả thật sự đều là anh cưỡng ép sao? Không đâu.
Hạ Nhiên cô hiểu rõ, cô khát vọng cái gì.
Còn không phải là một cành cây cho cô bấu víu sao?
Nếu người đàn ông kia thật sự tự trách, vậy cứ để anh tự trách đi. Xem như là sự trừng phạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bi-toi-de-y-roi-em-con-muon-chay/3082377/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.