“Em thật sự không tin anh sao?"
Giang Ly cúi đầu, xoắn chặt ngón tay, không nói một lời.
Trạm Lục Hành nắm lấy tay cô, nghiêm giọng:
“Sau này có chuyện như vậy nhất định phải nói với anh, nhớ chưa?"
Nói những lời này còn có ý nghĩa gì? Vài tháng nữa thôi, anh sẽ trở thành người đàn ông của kẻ khác. Cô không muốn nghe thêm nữa.
“Trạm tổng, tôi muốn nghỉ ngơi."
“Được, em nghỉ ngơi đi."
Trạm Lục Hành ngả người lên lưng ghế, chân dài duỗi nửa chừng, lấy điện thoại ra, trông như định ngồi lại làm việc.
Anh không đi sao?
“Trạm tổng, nếu anh bận thì cứ đi làm việc trước, không cần ở đây.”
Trạm Lục Hành ngước mắt nhìn cô, đáp nhẹ:
“Em như thế này rồi, còn lo chuyện đó. Ngủ đi."
Giang Ly cau mày, cảm thấy sự hiện diện của anh nặng nề. Nếu anh không đi, cô cũng không ngủ được.
Trạm Lục Hành không làm khó cô thêm, bất chợt hỏi:
“Em có tài khoản ngân hàng nào khác không? Chuyển khoản mỗi ngày chỉ được vài triệu, chậm quá”
Hå?
“Anh đã hứa với em, chỉ cần tỉnh lại, anh sẽ đưa tiền cho em.”
Trời đất! Hóa ra là thật? Lúc đó cô mơ hồ, hình như có nghe qua câu này nhưng không để tâm.
Nghe đến tiền, Giang Ly vội đi tìm điện thoại của mình, mới nhớ ra nó đã mất từ trước.
“Tôi tỉnh rồi, sẽ gửi tài khoản cho anh.”
Thấy cô có phản ứng, Trạm Lục Hành cười nói:
“Cô nàng mê tiền, giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3747366/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.