🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Lúc đó em trai em và Bạch Mộc Trạch đều hướng về phía em, chắc chắn họ có thể cứu em lên được. Tình huống lúc đó quá nguy hiểm, tôi chỉ có thể làm như vậy để đảm bảo tất cả mọi người đều an toàn."

Giang Ly nghe lời giải thích của Trạm Lục Hành mà lòng không chút gợn sóng. Cô vẫn xoay người sang hướng khác, không nhìn anh, cũng chăng đáp lại.

Cô đã không còn quan tâm đến sự thật nữa, chỉ muốn mọi chuyện kết thúc.

Thấy Giang Ly vẫn tiếp tục xa cách, Trạm Lục Hành tiến tới nắm lấy tay cô. "Thôi nào, đừng giận nữa."

Giang Ly lùi lại một bước, cố gắng giăng tay ra khỏi anh.

Trạm Lục Hành mạnh mẽ kéo cô vào lòng, một tay ôm chặt lưng cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc. "Đừng giận nữa, đừng giận nữa mà."

Giang Ly muốn thoát khỏi cái ôm ngột ngạt này, nhưng hoàn toàn không thể thoát ra.

"Anh có thể giúp em lấy ly không?" Một giọng nói yếu ớt vang lên từ trong vòng tay của anh.

Việc này vốn dĩ là của người giúp việc, nhưng vì cuối cùng Giang Ly đã chịu mở miệng nói chuyện, Trạm Lục Hành vui vẻ nhận lời ngay.

"Anh đi lấy cốc."

Anh buông cô ra, bước chân vui vẻ đi vào bếp.

Khi quay lại, cửa phòng đã bị khóa trái từ bên trong, bóng tối lấp ló qua khe cửa.

Trạm Lục Hành giơ tay định gõ cửa, nhưng cuối cùng lại hạ tay xuống, thở dài bất lực rồi lặng lẽ rời đi.

Ngày hôm sau

Giang Ly dậy sớm đi làm.

Theo lời bác sĩ, cô nên nghỉ ngơi thêm vài ngày, nhưng ở nhà cũng buồn chán. Lòng cô luôn lo lắng cho công việc ở công ty.

Khi cô đến văn phòng, Giang Thần và Kỳ Chính đã có mặt trong phòng tổng giám đốc để báo cáo tình hình công việc mấy ngày qua.

"Các cậu làm tốt lắm, cố gắng thêm nhé."

Giang Ly hài lòng khen ngợi họ.

Cô tin tưởng giao cho Giang Thần và Kỳ Chính trông coi công ty, quả thật khiến cô an tâm hơn nhiều.

Sau khi Kỳ Chính rời đi, Giang Thần vẫn lảng vảng trong văn phòng, bộ dạng do dự mãi chẳng chịu đi.

"Cậu có chuyện gì muốn nói sao?"

Giang Thần mở miệng, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nói ra: "Chị, em muốn xin nghỉ phép."

"Lý do?"

"Lâu rồi em chưa gặp Nhã Kỳ, cô ấy đang ốm. Em muốn đến thăm."

Giang Ly tiếp tục sắp xếp hồ sơ, không thèm ngẩng đầu lên. "Cô ấy rất ổn, em không cần lo."

Lưu Nhã Kỳ ngày nào cũng đăng bài trên mạng xã hội, khoe khoang Trạm Lục Hành chăm sóc cô ấy chu đáo, cuộc sống hạnh phúc vô cùng.

"Nhưng em vẫn muốn đi thăm cô ấy."

Giang Ly thở dài. "Em có biết cô ấy đang ở đâu không?"

"Cô ấy đi làm rồi, ở công ty của anh rể."

"Vậy thì tốt rồi. Cô ấy đang làm việc, đừng làm phiền cô ấy."

Giang Thần có chút sốt ruột. "Nhưng chị à..."

"Được rồi, dừng nói nữa. Giờ làm việc không thể xin nghỉ, chị không duyệt."



"Chị... Vậy thì em xin nghỉ việc."

Giang Ly tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi lại: "Em vừa nói gì?"

"Nếu chị không cho em đi gặp cô ấy, em sẽ nghỉ việc!"

Giang Ly cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, vừa mới hồi phục, giờ lại như không thở nổi.

Cô phải cố gắng trấn tĩnh lại, chỉ tay vào mũi Giang Thần mắng: "Em đúng là có bệnh đấy!"

Giang Thần không nói gì, trong mắt chỉ có sự bướng bỉnh.

Giang Ly đưa tay đỡ trán, thở dài một hơi, đành nhượng bộ: "Được rồi, đi gặp cô ấy đi. Gặp xong thì quay về ngay."

"Vâng ạ!" Giang Thần lập tức phấn khởi, cười toe toét, nhanh chóng chạy đi.

Nhìn bóng dáng em trai dần biến mất, Giang Ly không nhịn được thở dài. Nhà bọn họ đúng là có vấn đề về gen rồi!

Em trai cô đúng là yêu đương mù quáng, còn nặng hơn cả cô nữa.

Rõ ràng biết bơi, vậy mà kiếp trước lại chọn nhảy sông tự vẫn, vì tình mà không thể thoát ra được.

Cô phải làm sao bây giờ? Dù đã cùng mẹ thống nhất quan điểm, muốn khuyên nhủ cậu chia tay.

Nhưng rốt cuộc phải làm thế nào? Nói nhẹ nhàng thì cậu không nghe, nói nặng lời thì sợ cậu nghĩ quẩn rồi lại làm chuyện dại dột.

Ôi, thật là khổ quá!

Giang Thần đi từ sáng sớm, bặt vô âm tín, đến giờ tan làm cũng chưa thấy quay về.

Trong lúc chờ, Giang Ly bảo Kỳ Chính gọi điện giục Giang Thần, nhưng cậu ấy không bắt máy.

Giang Ly thật sự cạn lời. Chẳng lẽ vì Lưu Nhã Kỳ mà cậu ấy sẵn sàng bỏ cả công việc sao?

Haizz.

Kết thúc một ngày làm việc, Giang Ly trở về nhà.

Nhìn thấy cô, chú chó nhỏ Tiểu Ngốc đang nằm trong chuồng, cố gắng gượng dậy, đuôi khẽ vẫy vài cái rồi lại nằm rũ xuống không chút sức lực.

Nó bị làm sao vậy? Bị bệnh rồi sao?

Giang Ly vội vã bế Tiểu Ngốc ra khỏi chuồng. Tiểu Ngốc như tìm thấy chỗ dựa, liền cuộn tròn trong vòng tay cô, rên rỉ nho nhỏ.

Vừa bế Tiểu Ngốc vào trong nhà, cô vừa hỏi quản gia Lý đang ra đón:

"Nó bị bệnh phải không? Từ khi nào vậy?"

Quản gia Lý điểm tĩnh đáp:

"Gần như cả ngày hôm nay rồi."

"Cả ngày? Vậy mà chú không quan tâm đến nó sao?"

"Xin lỗi, nhị phu nhân, chăm sóc thú cưng không nằm trong phạm vi công việc của tôi. Tôi không biết chăm sóc chó."

Thật là lạnh lùng vô tình! Giang Ly không biết nên nói gì hơn.

Cô vội ôm Tiểu Ngốc vào nhà, mang đồ ăn đặt trước mặt nó.

Tiểu Ngốc vẫn uể oải, không muốn ăn uống gì.

Giang Ly lo lắng, liền lấy điện thoại tìm kiếm các bệnh viện thú y.



Nhìn qua các đánh giá, khen có, chê có, cô thật sự không biết nên chọn bệnh viện nào tốt.

Sau một thoáng đắn đo, cuối cùng cô gọi cho Bạch Mộc Trạch.

Dù tối qua vừa gặp nhau trong tình huống lúng túng, nhưng vì Tiểu Ngốc, cô đành bỏ qua mọi ngại ngùng.

Bạch Mộc Trạch nghe máy, hỏi sơ qua tình hình, rồi nhanh chóng mang thuốc tới.

Sau khi cho Tiểu Ngốc uống thuốc, chỉ một lát sau, Tiểu Ngốc đã hồi phục tinh thần, bắt đầu ăn uống trở lại.

Giang Ly thở phào nhẹ nhõm.

"Nó sao lại tự nhiên đổ bệnh? Sáng nay lúc tôi đi vẫn còn khỏe mạnh mà."

"Có lẽ là đổi môi trường mới nên bị căng thẳng, không cần quá lo lắng."

"Vậy sao... Cảm ơn anh đã cất công chạy tới."

"Không sao đâu."

Không khí đột nhiên trở nên ngượng ngập, cả hai đều im lặng.

Bạch Mộc Trạch mở lời:

"Ngày mai em có rảnh không?"

"Hửm?"

"Ngày mai là cuối tuần, chúng ta ra ngoài thư giãn một chút nhé."

Giang Ly hơi ngẩn người. Đây là lời mời hẹn hò riêng sao? Nhưng... liệu có thích hợp không?

Dù sao đi nữa, cô vẫn chưa ly hôn. Cô không thể trơ trẽn như Trạm Lục Hành, thản nhiên ngoại tình mà không biết xấu hố.

Hơn nữa, giữa cô và Mộc Trạch căn bản không có kết quả. Mẹ của anh ấy đã từng cảnh cáo cô, chưa kể đến anh trai anh ấy nữa...

Càng nghĩ càng rối, cô cảm giác mọi chuyện còn phức tạp hơn cả khi đối diện với Trạm Lục Hành.

"Mộc Trạch ca, em..."

"Nhị phu nhân." Quản gia Lý đúng lúc chen ngang. "Ngày mai thiếu gia sẽ trở về, phu nhân không tiện ra ngoài."

Ông ta luôn giám sát họ, lén lút nghẹ trôm cuộc nói chuyện.

Giang Ly nheo mắt nhìn ông ta,

Ông ta dám thay có quyết định sao? Một quản gia nhà họ Trạm mà cũng dám can thiệp vào chuyện của cô

Giang Ly nhìn thẳng vào mất ông ta, "Quản gia Lý, ai cho chủ cái gan dám quản chuyện của tôi?"

Quân gia Lý bình thản đáp lại, "Nhị phu nhân, xin hãy tự trọng."

Giang Ly giận đến mức suýt nữa phun máu, tôi cần chủ đánh giá tôi sao!

Trạm Lục Hành là kẻ chẳng ra gì, có ai trong các người dám bảo hắn tự trọng không?!

Giang Ly kiềm chế cơn giận, lập tức quay sang nói với Bạch Mộc Trạch, "Mộc Trạch ca, em bây giờ rảnh, chúng ta đi ngay bây giờ"

Sau đó, cô quay đầu lại khiêu khích nhìn quân gia Lý, "Không cần để cửa cho tôi, tôi nay tôi không về."

Nói xong, cô có ý nắm tay Bạch Mộc Trạch, cùng anh rời đi.

Ngồi vào xe. Giang Ly mỉm cười tươi vẫy tay chào tạm biệt quản gia Lý

Quản gia Lý mặt mày tới sâm, im lặng không nói gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.