“Háo sắc? Cô gái, tôi mà háo sắc cũng chẳng đến lượt cô. Ngực không ra ngực, mông không ra mông, tôi thèm khát gì ở cô chứ?"
"Ông-!"
"Bốp!"
Tiếng đấm mạnh vang lên, Tổng giám đốc Trần bị Trạm Lục Hành đẩm ngã xuống đất, mặt mũi nhăn nhó ôm lấy má.Giang Ly sừng sở.Anh ấy vì Lưu Nhã Kỳ mà đánh ông ta ư?
"Lục Hành! Em bị điên sao?!" Trạm Hài Hành vung tay, tát mạnh vào mặt Trạm Lục Hành.
Tổng giám đốc Trần nằm rên rỉ trên mặt đất, hét lớn:
“Trạm Lục Hành! Cậu xong đời với tôi rồi!"
Trạm Lục Hành lau vệt máu trên khóe miệng, chẳng thèm để ý, kéo tay Lưu Nhã Kỳ định rời đi.
Đi được vài bước, Lưu Nhã Kỳ đột nhiên khuỵu xuống.
Không nghĩ ngợi, Trạm Lục Hành bế bổng cô lên, mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh, sải bước ra ngoài.Dường như anh đã quên mất sự tồn tại của Giang Ly.
Giang Ly đứng đó, nhìn bóng lưng anh khuất dần, cảm xúc không tên trào dâng, gói chặt lấy cô.
Tim cô đau nhói. Nhưng có lẽ, mọi chuyện nên như vậy.
Những lời âu yếm anh dành cho cô tối qua, chỉ là trò đùa của số phận.
Cố ý trao cho cô một tia hy vọng, rồi lập tức biển nó thành bọt.
Như thể muốn nhắc nhở cô rằng: đừng mơ mộng nữa. Anh sẽ không bao giờ yêu cô, kiếp trước không, kiếp này cũng không.
"Đoàng!"
Pháo hoa bừng sáng trên bầu trời, rực rỡ đầy màu sắc, đẹp đến lóa mắt.
Thật đẹp.
"Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3736933/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.