Khi Trạm Lục Hành mang bữa tối về đến nhà, Giang Ly đã gục xuống giường ngủ thiếp đi.
Vốn dĩ anh không nên đánh thức cô, nhưng khi nhìn thấy cô đang mặc chiếc áo của Bạch Mộc Trạch, anh không vui liền khẽ vỗ vào mông cô, "Dậy đi, ăn cơm nào."
Giang Ly mơ màng ngồi dậy, dụi mắt, nhẹ nhàng nói, "Anh về rồi à."
Trạm Lục Hành nghe cô nói vậy, trong lòng như có dòng ấm chảy qua, giọng điệu cũng dịu dàng hơn, "Ra ngoài ăn cơm đi."
Giang Ly mất còn lờ đờ, ngoan ngoãn theo anh ra ngoài.
"Chiếc áo đó em định mặc đến bao giờ?"
Nghe vậy, Giang Ly cúi xuống nhìn, sau đó bước vào phòng thay đồ, cởi áo khoác và chiếc sơ mi rách, thay bằng bộ đồ ở nhà.
Trạm Lục Hành đứng đó, ngẩng đầu liền thấy làn da trắng mịn như ánh trăng của cô hiện ra.
Anh chấn động trong lòng, vội quay lưng lại.
"sao mà buồn ngủ quá vậy..." Giang Ly vừa ăn vừa ngáp, đôi mắt còn chưa mở to hoàn toàn.
"Em vừa khỏi sốt, lại gặp chuyện căng thẳng như hôm nay, cơ thể quá mệt mỏi rồi."
Giang Ly gật đầu, "Cảm ơn anh đã mang cơm cho em, còn đưa em đến bệnh viện nữa, hôm nay đã làm phiền anh rồi."
"Em cần gì phải khách sáo với anh?" Trạm Lục Hành có chút bực bội.
Từ sáng, có không cho anh đưa bữa sáng, còn trả lại món quà anh tặng, anh cảm nhận rõ ràng như cô đang vạch ra một ranh giới rành rẽ giữa hai người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3733588/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.