🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi Trạm Lục Hành mang bữa tối về đến nhà, Giang Ly đã gục xuống giường ngủ thiếp đi.

Vốn dĩ anh không nên đánh thức cô, nhưng khi nhìn thấy cô đang mặc chiếc áo của Bạch Mộc Trạch, anh không vui liền khẽ vỗ vào mông cô, "Dậy đi, ăn cơm nào."

Giang Ly mơ màng ngồi dậy, dụi mắt, nhẹ nhàng nói, "Anh về rồi à."

Trạm Lục Hành nghe cô nói vậy, trong lòng như có dòng ấm chảy qua, giọng điệu cũng dịu dàng hơn, "Ra ngoài ăn cơm đi."

Giang Ly mất còn lờ đờ, ngoan ngoãn theo anh ra ngoài.

"Chiếc áo đó em định mặc đến bao giờ?"

Nghe vậy, Giang Ly cúi xuống nhìn, sau đó bước vào phòng thay đồ, cởi áo khoác và chiếc sơ mi rách, thay bằng bộ đồ ở nhà.

Trạm Lục Hành đứng đó, ngẩng đầu liền thấy làn da trắng mịn như ánh trăng của cô hiện ra.

Anh chấn động trong lòng, vội quay lưng lại.

"sao mà buồn ngủ quá vậy..." Giang Ly vừa ăn vừa ngáp, đôi mắt còn chưa mở to hoàn toàn.

"Em vừa khỏi sốt, lại gặp chuyện căng thẳng như hôm nay, cơ thể quá mệt mỏi rồi."

Giang Ly gật đầu, "Cảm ơn anh đã mang cơm cho em, còn đưa em đến bệnh viện nữa, hôm nay đã làm phiền anh rồi."

"Em cần gì phải khách sáo với anh?" Trạm Lục Hành có chút bực bội.

Từ sáng, có không cho anh đưa bữa sáng, còn trả lại món quà anh tặng, anh cảm nhận rõ ràng như cô đang vạch ra một ranh giới rành rẽ giữa hai người.

Giang Ly cúi đầu, tiếp tục ăn mà không nói gì.

Từ kiếp trước, Giang Ly đã quen với việc hi sinh vì anh.

Những điều nhỏ nhặt mà anh làm cho cô, cô đều vui sướng khôn cùng.

Nhưng kiếp này, cô biết cuối cùng anh sẽ ở bên Lưu Nhã Kỳ, vì thế cô chỉ muốn tính toán rõ ràng, để khi chia tay sẽ không còn luyến tiếc.

"Em ăn xong rồi, em lên nghỉ trước đây, hôm nay mệt quá."

Giang Ly đứng dậy quay trở về phòng trên lầu hai.

Cô nằm xuống giường, nhắm mắt lại, nghĩ rằng Trạm Lục Hành chắc sẽ rời đi ngay thôi.

Cô dường như đang chờ đợi tiếng động cơ xe của anh.

Đợi mãi... vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.

Giang Ly mơ màng dần, tự hỏi, "Anh ta sao còn chưa đi..."

Đúng lúc cô sắp thiếp đi, đột nhiên cảm thấy nệm giường lõm xuống một chút.

Giang Ly giật mình mở mắt, quay đầu lại thì thấy Trạm Lục Hành nằm ngay bên cạnh.

Cô kinh ngạc hỏi, "Anh sao còn chưa đi?"

"Đây cũng là nhà của anh, anh muốn đi lúc nào thì đi."

"Em không có ý đó, em, em, ý em là... anh, anh..."

Thôi đi, nói thêm cũng vô ích, mặc kệ anh vậy.



Giang Ly quay lưng lại, nhắm mắt, cố gắng ru mình vào giấc ngủ.

Nhưng cánh tay của Trạm Lục Hành dần quấn lấy eo cô, thân thể anh cũng sát lại, ép cô vào trong vòng tay ấm áp của anh.

Cô cảm thấy mình như đang nằm trong một chiếc lò sưởi khổng lồ

Trước đây, anh chỉ ôm cô khi cô đã ngủ say.

Nhưng bây giờ, cô vẫn còn tỉnh táo, cảm nhận rõ hơi thở và nhịp đập trái tim anh, làm cơ thể cô dần trở nên nóng bừng.

Thế này thì làm sao mà ngủ được.

"Trạm tổng..."

"ưm."

"Hay là anh đi ngủ ở phòng khách đi."

"Tại sao?" Hơi thở nóng ấm của Trạm Lục Hành phá vào tai cô, khiến có ngứa ngáy.

Còn phải hỏi sao? Anh ở đây thì em làm sao mà ngủ nổi!

Trạm Lục Hành đột nhiên xoay người cô lại, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, miệng anh nở một nụ cười tà mị, tiếp tục hỏi, "Tại sao anh phải đi phòng khách ngủ?"

"Vậy để em đi." Giang Ly vội vàng muốn ngồi dậy.

Nhưng vòng tay Trạm Lục Hành siết chặt eo cô, khiến cô hoàn toàn không thể động đậy

Trạm Lục Hành nắm cầm cô, nhếch môi cười, ánh mắt sắc lạnh:

"Em trốn gì vậy?"

Giang Ly vội vàng lắp bắp:

"Em... em thực sự cần nghỉ ngơi. Ngày mai còn phải đi làm. Công ty vừa gặp rắc rối lớn, chắc chắn ngày mai sẽ rất bận rộn."

Ngón tay Trạm Lục Hành luồn vào tóc cô, nhàn nhạt nói:

"Công ty của em trong thời gian ngắn cũng không ổn định lại được đâu."

Giang Ly ngẩng đầu nhìn anh, đầy nghỉ hoặc:

"Tại sao?"

"Nhà Minh Quần bên ngoài mở một công ty riêng, lợi dụng tài nguyên công ty em để nuôi sống công ty đó."

Giang Ly kinh ngạc không nói nên lời.

"Không chỉ mỗi nhà Minh Quần đâu. Những người kỳ cựu trong công ty em, bên ngoài ai cũng có công ty riêng.

Ngay cả mẹ em cũng biết. Bả không để em sa thải Minh Quần vì bà biết cậu ta chỉ là một con tốt nhỏ, có sa thải hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì."

Giang Ly há hốc miệng, không nói nên lời.

"Em vừa tiếp quản công ty, chưa hiểu hết những quy tắc trong giới kinh doanh. Mẹ em không thể nói hết mọi thứ cho em. Còn Bạch Mộc Trạch thì sao? Cậu ta chỉ suốt ngày quanh quẩn trong trường học, ngây thơ như vậy mà đòi giúp em? Cậu ta có gì để có gì để giúp?"

Vẻ mặt Trạm Lục Hành tràn đầy khinh bỉ.

Sắc mặt Giang Ly trầm xuống. Quả thật, cô đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Cô cứ tưởng rằng chỉ cần sa thải kẻ phá hoại là công ty có thể đi đúng hướng.



Không ngờ phía sau lại tồn tại những lợi ích chồng chéo, không phải cứ sa thải một người là giải quyết được vấn để

"Vậy em phải làm sao?" Giang Ly khiêm tốn hỏi ý kiến Trạm Lục Hành.

Anh cười nhạt:

"Thứ nhất, nghe lời mẹ em, đừng kích động bọn họ, giữ cho công ty vận hành ổn định. Thứ hai, phải làm mạnh chỉnh mình. Nếu không có thành tích tương tay, sớm muộn em cũng sẽ bị gạt ra ngoài. Cuối cùng... chọn một người có thể mang lại lợi ích và tài nguyên cho em, bám chặt vào, đừng buông tay."

Giang Ly lặng lẽ tiêu hóa những lời của anh. Không hổ danh là người thành công trên thương trường, quả nhiên nhìn thấu mọi thứ

Cô mím môi, bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ, định hướng bước tiếp theo của mình.

Trạm Lục Hành nghiêng đầu, nằm cầm cô, hỏi:

"Đang nghĩ gì thế?"

"Về chuyện công ty."

Anh vuốt má cô, nở nụ cười đầy ẩn ý:

"Thấy em nỗ lực như vậy, cho em một phúc lợi nhé. Trung thu này có một buổi dạ tiệc từ thiện, em có muốn đi không?"

Đôi mắt Giang Ly sáng rực. Cô tất nhiên biết về buổi dạ tiệc này, nơi hội tụ tất cả những nhân vật quyền lực ở A thành.

Trước đây, khi bố còn sống, gia đình cô cũng từng được mời tham gia.

Hiện giờ, cô rất cần mở rộng quan hệ. Nếu có thể làm quen với các ông chủ lớn, chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho việc đàm phán các dự án sau này.

"Em đi! Nhất định phải đi!" Giang Ly phấn khích đáp.

Vừa rồi còn ủ rũ, giờ cô như được tiếp thêm sức sống.

"Dạ tiệc tổ chức khi nào?"

"Ngày mai."

"Ngày mai?! Gấp vậy sao? Không biết bộ lễ phục của em có còn phù hợp không..." Nói rồi, cô vội và muốn chạy đi tìm đồ trong tủ quần áo.

Trạm Lục Hành kéo cô lại:

"Không cần tìm, ngày mai em đi mua bộ mới."

"Không cần đâu, đồ của em vẫn mặc được."

Giang Ly không dám nói thật rằng cô không có đủ tiền.

Một bộ lễ phục cao cấp ít nhất cũng mười mấy vạn. Hiện tại cô không nỡ chỉ.

Trạm Lục Hành hiểu rõ tâm tư của cô. Anh rút điện thoại ra, thao tác một hồi.

Giang Ly nghe thấy tiếng thông báo, nhìn màn hình thì thấy tài khoản của mình được chuyển vào 1 triệu đồng. Cô trố mắt, ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.

"Cầm mà đi mua đồ."

"Cám ơn..." Giang Ly lí nhí đáp.

Có tiền, đúng là vui thật.

Dù hơi ngại ngùng, nhưng cô lại nghĩ: Dù sao đây cũng là tài sản chung của vợ chồng, không tiêu cũng để Lưu Nhà Kỳ hưởng mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.