"Cuối tuần nào anh rể cũng đến đón. Nhã Kỳ từng nói cô ấy có thể tự đến, nhưng anh rể vẫn nhất quyết đến đón. Thiên Vũ cũng rất thích chị ấy, thỉnh thoảng còn giữ chị ấy ở lại vài ngày"
Giang Thần vừa dứt lời, đã nhận thấy sắc mặt chị mình tái nhợt, lo lắng hỏi:
"Chị ơi, chị không sao chứ?"
"Không, không sao.." Giang Ly cảm thấy ngực như bị đè nén, khó thở, "Chị đi trước đây, em mau vào học đi."
Nói xong, Giang Ly nhanh chóng rời khỏi ký túc xá.
Trạm Lục Hành và Lưu Nhã Kỳ đã ở bên nhau rồi sao?
Giang Ly như người mất hồn bước trên con đường vắng.
“Chị ơi!”
Giang Ly khựng lại, quay đầu lại thì thấy Kỳ Chính đang chạy đến.
“Chị về rồi à.”
“Ừ.”
“Vậy, tạm biệt chị nhé.”
“Tạm biệt.” Giang Ly mỉm cười, định quay đi thì đột nhiên dừng lại, quay lại hỏi: “Em với Thần thân nhau lắm à?”
“Em ấy là em trai, em luôn bảo vệ nó” Chợt nhận ra nói vậy trước mặt chị của Giang Thần không hay, Kỳ Chính vội chữa lời, “Bọn em cùng ký túc nên rất thân thiết.”
“Chị có thể thêm WeChat của em được không?”
Kỳ Chính ngỡ ngàng, không tin nổi vào tai mình: “Hả?”
Giang Ly nói với vẻ nghiêm túc: “Thực ra, Thần mắc chứng trầm cảm.
“Gì cơ?! Không thể nào, nhìn cậu ấy lúc nào cũng vui vẻ mà.”
“Đó là kiểu trầm cảm ẩn sau nụ cười. Em hãy chú ý giúp chị, nếu có gì bất thường trong tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3726747/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.