Giang Ly không kìm được mà ngẩng đầu nhìn Trạm Hải Hành. Anh ấy khí chất phi phàm, đang ở độ tuổi sung sức, vậy mà lại gặp phải vận hạn nghiệt ngã như thế này.
Từng chuyện một xảy ra, không chuyện nào không thê thảm hơn việc cô bị cướp chồng.
“Tôi không biết xem bói, chỉ là…” Giang Ly ngập ngừng, không biết giải thích thế nào, “Đến lúc đó, tôi sẽ nhắc anh.”
Trạm Hải Hành cười khẽ, “Về thôi, chắc giờ cha đã dạy dỗ cậu hai xong rồi. Em đừng để bụng, cũng đừng chấp nhặt với nó làm gì.”
Giang Ly mím môi, không nói gì thêm, lặng lẽ bước theo anh về biệt thự.
Khi tới trước cửa phòng làm việc, Giang Ly khẽ gõ cửa.
“Vào đi.”
Giang Ly đẩy cửa bước vào, căn phòng đối lập hoàn toàn với ánh nắng rực rỡ bên ngoài, như trung tâm của một cơn bão, đầy u ám, điện chớp đì đùng.
Gương mặt của cha Trạm và Trạm Lục Hành đều đen sì, mỗi người trông càng khó chịu hơn người kia.
“Con dâu thứ hai, ý con thì chúng ta đều hiểu…” Cha Trạm chậm rãi nói, giọng như đang kìm nén điều gì.
“Cha, con muốn ly hôn.” Giang Ly ngắt lời, sợ ông hiểu lầm ý mình.
Cha Trạm giơ tay lên, cắt ngang, “Là cậu hai có lỗi với con, ta đã nói chuyện thẳng thắn với nó rồi. Ta tin rằng nó sẽ thay đổi.”
“Cha, anh ấy không cần phải thay đổi. Con chỉ cần anh ấy đồng ý ly hôn.”
“Chuyện này hai đứa tự về giải quyết. Thằng hai tuy nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3726076/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.