Giang Ly đứng dậy, khẽ cười đáp, “Mẹ gọi con, con đi xem mẹ có việc gì nhé?”
“Đi đi.”
Ông Trạm phẩy tay, Giang Ly liền nhanh chóng cáo lui.
“Mẹ, mẹ gọi con ạ.” Giang Ly lần theo tiếng gọi tìm đến chỗ Trạm phu nhân.
“Sao quay đi quay lại đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi,” Trạm phu nhân liếc cô một cái, hờ hững nói, “Con giúp mẹ lấy chiếc túi để trong phòng thay đồ xuống. Lát nữa mẹ còn phải thanh toán tiền giờ dạy cho cô giáo Lưu.”
Giang Ly thầm biết bà đang cố tình kiếm cớ để sai khiến mình.
Bao nhiêu người giúp việc trong nhà, cớ sao lại phải là cô làm?
Giang Ly điềm nhiên hỏi, “Dạ, để ở đâu ạ?”
“Trong phòng thay đồ của mẹ, cái túi da màu tím. Đi lấy mau.”
“Vâng.”
Kiếp trước, mỗi lần về nhà họ Trạm, mẹ chồng cô luôn kiếm cớ sai cô chạy chân.
Căn nhà lớn thế này, mà người hầu kẻ hạ chẳng ai thèm để ý giúp, khiến cô nhiều lần lạc đường, cuối cùng còn bị mẹ chồng trách móc mấy câu.
Kiếp này, nhờ nhớ rõ những góc khuất từ kiếp trước, Giang Ly rất nhanh đã tìm được phòng thay đồ và mang túi về.
Nhưng khi cô quay lại, Trạm phu nhân đã không còn ở đó.
Cô đi theo tiếng động vọng ra từ bếp, nghe thấy giọng bà cùng với ai đó đang nói chuyện.
“Chị xem hôm nay nó mặc cái gì, nhìn mà không khác gì đứa nhà quê. Phu nhân, em nói thật, nhà chị chọn cô con dâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3726074/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.