“Là do Giang Thần giới thiệu cho em.” Lưu Nhã Kỳ nói nhỏ.
“Nhã Kỳ muốn tìm một công việc làm thêm, nên em hỏi anh rể xem có chỗ nào phù hợp. Anh rể đề xuất vài vị trí, nhưng em cũng không rõ cái nào thích hợp với Nhã Kỳ, nên em đã đưa tài khoản WeChat của anh ấy cho cô ấy, để họ tự nói chuyện.”
Giang Ly nghe xong thì ngơ ngác, không ngờ mọi chuyện lại là như vậy.
Cậu em trai ngốc này đúng là tự tay dâng bạn gái mình cho người khác mà.
“Chị, chị không sao chứ?”
“Không sao.” Giang Ly cố nén cảm xúc, bình tĩnh đáp: “Sau này có chuyện như vậy, em phải hỏi ý kiến chị trước.”
“Nhưng chị có đi làm đâu.” Giang Thần buột miệng nói, rồi ngay lập tức chữa cháy: “À không, không đi làm tốt mà, không đi làm trông trẻ trung hơn.”
Nói xong, cậu cúi đầu xuống giả vờ ăn cơm, không dám nhìn thẳng.
Giang Ly thấy lòng mình như nghẹn lại.
Cô chẳng có gì trong tay, em trai cần giúp đỡ, nghĩ đến Trạm Lục Hành đầu tiên cũng là điều dễ hiểu.
“Anh ấy nói gì với em?” Giang Ly cố kiềm chế sóng lòng, nhẹ nhàng hỏi.
“Anh rể bảo là đã đổi cho Nhã Kỳ một công việc bán thời gian khác, không cần dọn dẹp vệ sinh nữa, chỉ cần phụ trách mở cửa và khóa cửa phòng máy thôi.”
“Thật sự cảm ơn anh rể quá.” Lưu Nhã Kỳ khuôn mặt đỏ bừng, không giấu nổi niềm vui.
Giang Ly không nói gì thêm, cúi đầu, cắn nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3726065/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.