Thân thuyền khẽ chao đảo, khoang thuyền phút chốc bị nội lực xé toang!
Cung Quyết lạnh mặt đứng ở đầu thuyền, gió đem xé rách y phục hắn, đôi mắt đen láy tầng tầng sát ý, không chút cố kỵ phóng lên người Cung Triệt!
Sát khí cùng tử khí mãnh liệt làm Cung Dĩ Mạt không khỏi đứng dậy, có ý muốn che chắn cho Cung Triệt, mà hắn lại né tránh, lướt qua nàng hướng đến mũi thuyền, đối mặt với Cung Quyết.
"Vì sao lại không thể?"
Dưới ánh trăng, Cung Triệt hơi ngẩng đầu, gương mặt vẫn luôn mỉm cười thân thiện lần đầu tiên lạnh lùng như vậy, sống lưng hắn đàng hoàng thẳng tắp, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào đối phương.
Nếu lui một bước là phải nhường đi Cung Dĩ Mạt, thì cho dù có phải tan xương nát thịt, hắn cũng quyết không quay đầu!
Mà Cung Quyết đứng ở đầu thuyền cao cao tại thượng, nhìn Cung Triệt từ trên xuống dưới, khóe mắt tràn ngập trào phúng.
Một con ma bệnh yếu đuối tay trói gà không chặt như Cung Triệt, cũng xứng đáng tranh đoạt Hoàng tỷ với hắn ư? "Hoàng tỷ là của ta, nàng...chỉ có thể theo ta!"
Lúc mở miệng nói lời này, Cung Quyết không khỏi đưa mắt quan sát thần sắc Cung Dĩ Mạt, hắn vô cùng hy vọng nàng sẽ đồng ý với hắn, trực tiếp gϊếŧ chết ảo tưởng kia của Cung Triệt!
Cung Dĩ Mạt bị sắc mặt ẩn chứa ưu thương của Cung Quyết làm cho chấn động, đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với hắn.
Chẳng lẽ, nàng vừa xa cách hắn hơn một năm rưỡi, lại tiếp tục bỏ hắn mà đi nữa sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ba-sung-nhat-chinh-vuong-qua-manh-me/4085201/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.