Cung Quyết thấy nàng đã tỉnh lại, liền lộ ra một nụ cười nhợt nhạt: " Hoàng, tỷ, đệ không có việc gì.....Tỷ tỉnh lại thì tốt rồi!" 
Cung Dĩ Mạt nhíu mày, ra nông nỗi này mà là không có việc gì? Nàng còn đang muốn nói chuyện, đột nhiên sau lưng truyền đến một trận quặn đau! Đúng rồi, nàng trúng phải kịch độc, chỉ là lúc ấy, tình thế cấp bách, nàng không dám để Cung Quyết biết được, chỉ âm thầm ăn một viên giải dược. Thế mà, trông bộ dạng hiện tại của nàng, hẳn độc này vẫn chưa giải hết, không biết đây là loại độc gì, lại có thể lợi hại đến như vậy! 
Thấy nàng nhíu mày, Cung Quyết lại tiếp tục khẩn trương, lo lắng! 
"Tỷ không sao chứ! Đệ đi tìm đại phu!" 
Cung Dĩ Mạt kéo hắn lại, muốn nói nàng không có việc gì. Chỉ là nàng vừa đụng vào góc áo Cung Quyết, hắn theo phản xạ lại lùi ra xa. Nàng lập tức cảm thấy kỳ quái, tay liền kiên quyết kéo hắn lại gần, lập tức liền thấy, trên tay hắn chi chít vết đao cắt! 
" Đã xảy ra chuyện gì?!" 
Cung Dĩ Mạt sắc mặt tối sầm! Nàng còn nhớ rất rõ, sau khi phá được vòng vây, Cung Quyết hoàn toàn không hề bị thương. Vậy thì, những vết thương này từ đâu mà có, vì sao lại giống như tự mình động thủ, ước chừng trên dưới bảy nhát không kém! 
Cung Quyết thu tay lại, hơi hơi mỉm cười: "Đệ không sao, Hoàng tỷ, tỷ chờ một chút, đệ đi gọi đại phu đến khám cho tỷ." 
" Đợi đã!" 
Cung Dĩ Mạt khẽ ho vài tiếng, biểu tình lạnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ba-sung-nhat-chinh-vuong-qua-manh-me/4085179/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.