Không...... Hắn đã sớm đã nhận ra, Cung Dĩ Mạt thông minh như vậy, sao có thể không rõ hắn cố kỵ điều gì? Sau khi nói xong ba tâm nguyện của mình, Cung Dĩ Mạt cuối cùng cũng ngửa mặt lên trời mà mỉm cười. Nàng mỉm cười trong sáng như vậy, lại vô cùng nhẹ nhàng, giống như đã dỡ bỏ hết gánh nặng trong lòng, cả người liền sảng khoái thong dong không vướng bận!
Đột nhiên! Một tiếng nổ mạnh từ bên trong thuyền vang lên! Trong tiếng kinh hô của hết thảy mọi người, Cung Dĩ Mạt lại tựa như không hề nghe thấy động tĩnh gì, ngón tay chậm rãi vuốt ve lan can khắc hoa lan, thật lâu sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu, hướng về phía Cung Thịnh giảo hoạt cười.
" Phụ hoàng.....Người biết không? Thuyền này.....vốn là muốn tặng ngài làm đại lễ sinh thần đó!"
".....Chỉ là, nữ nhi hiện giờ, không muốn tặng cho Người nữa!"
"Mạt Nhi!"
Cung Thịnh dường như hoàn toàn tỉnh ngộ! Nhưng hối hận thì đã muộn! Cả con thuyền ầm ầm nổ mạnh, từng khúc từng khúc đứt đoạn! Ánh lửa nhanh chóng liếm ngập trời!
Cũng không biết trên thuyền chứa bao nhiêu thuốc nổ, tiếng nổ mạnh ầm ầm không dứt, đập vào màng nhĩ, cuối cùng, cả đại thuyền kinh thế cự luân xinh đẹp tráng lệ khi nào, trong phút bao trùm trong biển lửa, hừng hực bốc cháy! Ánh lửa sáng rực một góc trời! Sau tiếng vang kinh thiên động địa lần cuối cùng, cả cự thuyền đều quay cuồng, lập tức đổ sụp!
" Không....không!"
Bên trong thành tràn ngập thanh âm kinh sợ của bá tánh, ngoài thành lại là địa ngục trần gian!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ba-sung-nhat-chinh-vuong-qua-manh-me/4085166/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.