Từng câu từng chữ phiêu tán trong gió, Cung Dĩ Mạt lạnh lùng nhìn thẳng vào Cung Thịnh, mặt mày cực kỳ giống Tuyết Phi, trong khoảng khắc, cứ như cùng một người. Cung Thịnh trong lòng chấn động, cũng không màng đến tiếng phản đối dữ dội xung quanh, nhẹ giọng hỏi:
" Con, muốn cáo trẫm điều gì?"
Cung Dĩ Mạt tái nhợt mỉm cười, sống lưng thẳng tắp. Nàng tuy rằng đơn côi bóng chiếc, một thân một mình đứng trên boong tàu giằng co với mấy trăm người đối diện trên tường thành, thế nhưng sau lưng, lại có vô số động lực chống đỡ nàng, cho nên, không thể dừng lại, cũng không thể quay đầu!
" Ta, muốn cáo ngài —— không niệm tình nghĩa phu thê, không xứng đáng làm phu; không niệm tình phụ tử, không xứng đáng làm phụ; cũng không màng đến dân chúng bá tánh, không xứng đáng làm quân! Ngài bạc tình bạc nghĩa, cũng không màng đến ..... tình cảm cha con giữa hai chúng ta.....bao năm qua...."
Cung Thịnh trong lòng đột nhiên đau xót, bàn tay hắn nắm chặt đặt trên tường thành, thân thể cứng đờ! Đôi mắt không đổi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tiểu nha đầu đang đứng đối diện với mình, tựa như muốn đem nàng nhìn thấu!
Nàng từng câu từng chữ đều lên án vì người khác, nhưng mấy chữ cuối cùng, lại vô hình uyển chuyển trách cứ, rơi vào trong lòng hắn đau buốt như tùng xẻo từng đao!
Cung Thịnh tựa hồ thấy được bộ dáng của tiểu nha đầu một mình rơi lệ, mà đứa nhỏ này, nói cho cùng, mới chỉ mười ba......
Cung Dĩ Mạt mau chóng ổn định lại cảm xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ba-sung-nhat-chinh-vuong-qua-manh-me/4085164/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.