Trong lúc kinh thành đang đánh trống khua chiêng, chuẩn bị cho đoàn Thái tử xuống phía nam tu sửa kênh đào, thì Cung Quyết cũng rất mau đến Tây Châu. 
Vị trí của Tây Châu, nếu lấy bản đồ hiện đại để miêu tả, thì chính là vùng đất Tây Tạng bây giờ, là một vùng cao nguyên đầy nắng và gió. 
Đây chính là vùng biên giới quan trọng của lãnh thổ Đại Dục. Phía bắc Tây Châu giáp với Lâu Diệp, vùng thảo nguyên phía nam cũng giáp với rất nhiều tiểu quốc gia du mục khác, cho nên, dân số Tây Châu tuy đông nhưng ba phần đều là trọng binh, ngày đêm canh gác, trấn giữ nghiêm ngặt. 
Ước chừng không quá hai ngày nữa sẽ đến nơi, Cung Quyết khẽ thở ra nhẹ nhõm, chuyến đi này cũng được coi là vô cùng thuận lợi, hắn đã đi qua sa mạc, ốc đảo, cũng đã trải qua núi tuyết, thảo nguyên. 
Lúc này, hắn mới thực sự cảm nhận được tất cả những gì Hoàng tỷ đã từng kể cho hắn. Hắn đã tận mắt nhìn thấy quốc gia mình hùng vĩ mà tráng lệ như thế nào, non sông gấm vóc, cẩm tú như họa, chân thật cảm nhận được, bậc ông cha tổ tiên, dành được giang sơn, là cỡ nào rung động lòng người. 
Lúc này, đoàn người đi qua một thôn trang trong ốc đảo, Cung Quyết hạ lệnh hạ trại nghỉ ngơi, chờ đến tối không còn nóng bức sẽ tiếp tục lên đường. 
Người trong thôn trang biết được bọn họ là đoàn cứu tế Tây Châu, vô cùng nhiệt tình tiếp đãi, mà Cung Quyết, đã được an bài vào nghỉ ngơi trong nhà của trưởng thôn. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ba-sung-nhat-chinh-vuong-qua-manh-me/4085131/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.