P/s: Mộc tượng: bức tượng khắc bằng gỗ
Thấy Cung Quyết cam chịu, Cung Dĩ Mạt hận rèn sắt không thành thép nói. "Lời nàng nói ngươi cũng có thể tin? Nàng hận không thể gϊếŧ chết ngươi, ngươi còn không biết sao?"
Cung Quyết nhắm mắt, vẫn là trầm mặc.
Cung Dĩ Mạt càng phát hỏa, đồng thời còn có chút thương tâm. "Nàng rốt cuộc là nói cái gì, làm ngươi xa cách ta như thế!"
Ngữ khí dần dần ủy khuất.
"Ta còn tưởng rằng, chúng ta tâm ý tương thông, tình cảm sâu đậm giống nhau tỷ đệ ruột, không nghĩ tới ngươi thế nhưng dễ dàng đã bị người ngoài châm ngòi ly gián...... Ngươi thật làm ta quá thất vọng!"
Nói xong, nàng xoay người gục vào bên gối, bộ dáng giống như thật sự uất ức đến thương tâm, ô ô òa khóc. Cung Quyết luống cuống, hắn một lòng cảm thấy, có lẽ Hoàng tỷ sẽ xem trọng tình cảm nhiều năm mà không so đo, một phương diện khác lại sợ Hoàng tỷ biết sẽ tức giận, rốt cuộc, hắn vẫn là muốn tin tưởng Hoàng tỷ một lần, đánh cuộc nhiều năm lớn lên bên nhau!
Cho nên hắn thở dài một tiếng, "Hoàng tỷ, tỷ đừng khóc, đệ nói."
Hắn vừa nói, Cung Dĩ Mạt lập tức ngồi dậy, trên mặt không một nửa bộ dáng khóc lóc đau lòng. ( P/s: ╮(╯∀╰)╭) Cung Quyết khe khẽ thở dài, trong lòng lại khẽ thả lỏng, cho cung nhân lui ra, hắn liền đem sự tình ngày ấy của Liễu Hiền phi từ đầu đến cuối kể lại.
Hắn nói xong, cũng không có thở dài nhẹ nhõm, ngược lại cảm thấy càng thêm trầm trọng, mà trầm trọng, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ba-sung-nhat-chinh-vuong-qua-manh-me/4085091/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.