Nghe được lời Giang Thần nói cậu mới khe khẽ mở cửa ra rồi tiến về phía anh trong sự bồn chồn lo lắng, lo rằng anh sẽ trách mắng cậu vì đã nhìn lén mình. Nhưng ngược lại với suy nghĩ của Giang Nam, anh chỉ kêu cậu vào để cho cậu xem bức ảnh mà cậu đang thắc mắc
Trong bức ảnh là một người phụ nữ với mái tóc dài bồng bềnh trong gió với nụ cười toả nắng trên môi, trông cô ấy còn rất trẻ, ngược lại với bức ảnh đã cũ nhuộm màu năm tháng, vì sự tò mò nên cậu đã hỏi anh người phụ nữ trong bức ảnh là ai khiến Giang Thần đơ ra, một lúc sau mới phản ứng lại
“-Đó là mẹ con mà bảo bối?Con bị mất trí nhớ sao?”
Nghe thấy câu trả lời của anh khiến cậu ngơ ngác không kịp phản ứng lại, một lúc lâu sau cậu mới chậm rãi gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý với câu trả lời của anh
Chưa để anh kịp phản ứng thì cậu đã hỏi thêm
“-Vậy mẹ con đâu rồi ạ papa?”
Anh nghe cậu hỏi xong thì trầm ngâm một hồi rồi mới đáp lại
“-Bà ấy mất lúc sinh con ra rồi, trước khi mất còn bảo ta phải chăm sóc con thật tốt”
Thì ra mẹ của nguyên chủ đã mất, thảo nào cậu không thấy bà xuất hiện, sau đó anh kéo cậu ngồi lên đùi mình rồi đem ra một cuốn album có vẻ ngoài cũ kĩ đặt lên bàn rồi bảo cậu xem
Vì không quen ngồi kiểu vậy nên Giang Nam xin anh bỏ mình ra nhưng Giang Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ai-cung-sung-ai-toi/3615996/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.