Đang chìm đắm trong suy nghĩ thì bị nhấc bổng lên khiến cậu thập phần khó chịu mà nheo mắt trừng tên tóc bạch kim kia, còn hắn thì vẫn trưng cái bản mặt vô hại về phía cậu khiến cậu thập phần bất lực chỉ đành bảo hắn thả cậu xuống
Sau khi thả cậu ra thì hắn liền nhân cơ hội mà khoác tay cậu sau đó ung dung kéo cậu đi trước mặt mọi người, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của cậu a
Đi được một lúc trên hành lang thì hắn mới cất nhẹ tiếng nói phả hơi ấm nóng vào tai cậu:
“-Nè, đừng nói cậu quên mất tớ là ai rồi đấy chứ?”
Cậu chỉ muốn nói ừ nhưng khi nhìn biểu cảm rưng rưng của hắn lại khiến cậu chập chừng do dự, có lẽ bị người thân quên mình không phải là tình cảnh thoải mái gì, phải nói sao để cậu ta không tổn thương đây?
Chần chừ một lúc lâu cậu mới gật nhẹ đầu nhưng vẫn bổ sung thêm vài câu cho thanh niên kia đỡ buồn tủi:
“-Thật ra phần lớn mọi chuyện tớ đều không nhớ, nhưng giờ có thể xem như chúng ta làm quen lại từ đầu, tớ sẽ đối xử với cậu thật tốt như lúc trước nhé?”
Hắn nhìn cậu không nói câu gì, sau đó quay mặt đi chỗ khác, lâu thật lâu sau mới cất ra 1 tiếng “Ừ” khiến cậu tưởng hắn giận mình nên khá chột dạ không dám nói gì thêm
Nhưng cậu đâu biết được, sau khi quay mặt đi chỗ khác hắn lại nở một nụ cười khoái chí như thợ săn tóm được con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ai-cung-sung-ai-toi/3615989/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.