Tuy rằng Kỳ Văn Diệp có vẻ cố chấp nhưng thật ra cậu khá nghe lời.
Dựa theo những gì Mạnh Dao nói, thêm lửa, đi lấy củi, rồi lại quay về cho heo và gà ăn.
Mạnh Dao trộm nhìn bóng dáng nhỏ hùng hổ làm việc, trong lòng mừng rỡ mà hừ nhẹ.
Ai bảo thằng nhóc này ăn hết đồ của cô, chịu chút giáo huấn là điều hiển nhiên.
Mạnh Dao hết sức chuyên chú làm đồ ăn cho mình, bên kia Kỳ Văn Diệp buồn rầu mà lao vào làm việc, mệt đến mồ hôi đầy đầu, cũng không hé răng nửa chữ.
Mạnh Dao không biết tên nhóc này đang cho heo ăn, cậu cứ im lặng làm cũng không nói cô tiếng nào.
Bà Triệu đem một chén mì trứng qua, vừa lúc thấy Kỳ Văn Diệp đang cố sức mang thùng cám heo đến chuồng.
Bộ dạng run run rẩy rẩy kia, hù dọa bà đến mức phải chạy nhanh tới.
"Con còn nhỏ sao làm mấy việc này? Mau chóng thả xuống, ai da, sao con không nghe lời?"
Kỳ Văn Diệp ngẩng đầu mới miễn cưỡng nhìn được là ai.
Tuy ở trước mặt Mạnh Dao là thằng nhóc khó ưa, nhưng giờ cậu lại lộ ra nụ cười lễ phép, "Bà Thu Nguyệt, không có việc gì, con làm được!"
"Con còn nói? Để bà giúp!"
Bà Triệu một tay bưng chén, một tay ngang ngạnh đoạt thùng cháo heo của Kỳ Văn Diệp, xách tới chuồng heo mới thả xuống.
Mạnh Dao ở trong bếp nghe động tĩnh thì đi ra.
Mới vừa ra tới, đã nghe bà Triệu hỏi: "Người lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860567/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.