Mạnh Dao đang nấu cơm, nghe được í ới ngoài sân, mới vừa đứng dậy, Kỳ Văn Diệp đã cao hứng vọt vào sân, khoa tay múa chân với lá thư.
"Mẹ, anh hai gửi thư, con đã nói anh hai khẳng định nhớ mẹ mà, mấy ngày này không có tin, mẹ xem đây không phải là....."
"Tôi gọi mẹ có gọi chị đâu, chị ra đây làm gì? Thư này cũng không viết cho chị!"
Mạnh Dao cuối cùng cũng phát hiện, người nhà này toàn nói những câu khó nghe, cũng khó trách trong sách nói, là gia đình cực phẩm.
Cô kiên nhẫn nói: "Chị ra nói em biết, mẹ cùng anh chị cả chưa về!"
Kỳ Văn Diệp thất vọng "Nga" một tiếng.
Cậu là vì quá cao hứng, vội vàng nên quên, trời tối mẹ mới về.
Cậu liếc mắt nhìn Mạnh Dao, thấy cô không chú ý, Kỳ Văn Diệp nhét thư vào túi áo, cẩn thận cất đi.
Sau đó, khụ khụ, nói cho cô biết, "Anh hai là gửi thư cho mẹ, không có phần của chị, chị cũng biết thái độ anh hai đối với chị, anh hai lười phản ứng đến chị, càng miễn nói bây giờ anh hai còn ở bên ngoài, chị mau chết tâm đi!"
Khóe miệng Mạnh Dao giật giật, thằng nhóc này, quả thật muốn bị ăn đòn.
Cô vẫy vẫy tay, biểu hiện hờ hững, "Thư mà em nói, chị không có hứng thú, nếu em nhàn rỗi không có việc gì, thì lại đây giúp chị nhóm lửa, chờ mọi người đi ruộng về rồi tính!"
Nhờ đến đồ ăn lúc trưa, Kỳ Văn Diệp theo bản năng ngửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860557/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.