Mạnh Dao không nghĩ tới Kỳ Văn Diệp thế nhưng lại có tính ham ăn, cong cong môi, "Tin hay không tùy em!"
"Chị đi nấu đây, đến lúc đó cho dù em có muốn uống đến no cũng không có mà uống!"
Mạnh Dao nói xong, liền không quản cậu, vào bếp nấu sơn trà.
Sơn trà này là do Kỳ Văn Diệp trên đường đi học hái về, còn lại không nhiều lắm, sơn trà này có chút chua, nên chỉ ăn một ít rồi vứt vào góc bếp.
Số sơn trà này, nếu không phải vì quá ít, Mạnh Dao đã sớm lấy ra ngào đường.
Ngô Ái Trân không nghe Mạnh Dao khuyên, một hai phải để Kỳ Minh An ôm cô đi bác sĩ.
Lúc đầu, chị cho là Mạnh Dao hạ độc mình, bụng càng lúc càng đau, thì đối với suy nghĩ của mình càng thêm khẳng định, cứ luôn miệng kêu than.
Kỳ Minh An thấy Ngô Ái Trân đau đến lợi hại, trong lòng ngập tràn lo lắng, ôm Ngô Ái Trân đặt lên xe đẩy, rồi đẩy đi.
Mạnh Dao nghe động tĩnh, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu rửa sạch sơn trà.
Bọn họ đối cô không tốt, cô có bị ngốc mới quan tâm bọn họ.
Kỳ Văn Diệp bụng trướng đến khó chịu, nghe Mạnh Dao nói mới cố gắng ngồi dậy chậm rãi đi bộ.
Cậu lắc lư mấy vòng sân, đi qua đi lại nhà bếp, trộm nhìn một cái, phỏng đoán xem sơn trà Mạnh Dao nấu có uống được không.
Lực chú ý bị phân tán, hơn nữa lại hoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860536/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.