Mạnh dao cầm cán bột hận không thể gõ đầu Kỳ Văn Diệp một cái, "Trong miệng Hổ Tử nhiều vi khuẩn như vậy, em không sợ bị nhiễm bệnh phải không?".
Kỳ Văn Diệp ách một tiếng, liếc nhìn Hồ Từ một cái.
Hổ Từ nghe hiểu được tiếng người, khuôn mặt nó đáng thương vô cùng, Kỳ Văn Diệp vội thay nó giải thích, "Hổ Từ rất sạch sẽ, em thường xuyên tắm cho nó!"
"Việc này cùng tắm rửa có liên quan gì đến nhau, em chưa nghe qua bệnh chó dại sao? Nhanh ném miếng bánh này đi, nếu em không bận đi học thì đưa cơm ra đồng cho mẹ đi!"
Kỳ Văn Diệp nghe đến bệnh chó dại mới giật mình, nhanh chóng ném miếng bánh cho Hổ Tử, lại thấp giọng dạy dỗ nó vài câu, mới chạy vào bếp lấy thêm bánh.
Nhìn mấy cái bánh trên dĩa, cậu duỗi tay định lấy một cái, rốt cuộc Mạnh Dao không nhịn nổi nữa, gõ cậu một cái.
"Đi rửa tay!"
Kỳ Văn Diệp bị ăn đau, không khỏi nhỏ giọng lầm bầm: "Sao phải rửa tay, tay em sạch mà!"
"Có rửa không?"
Mạnh Dao không cùng cậu nói mấy lời vô nghĩa, trực tiếp uy hiếp.
Kỳ Văn Diệp hậm hực bĩu môi, ngoan ngoãn đi múc nước rửa tay.
Mạnh Dao lúc này mới hừ hừ mấy tiếng, tiếp tục chiến bánh của cô.
Nghĩ thầm: Thằng nhóc, chị còn không trị được em ư!
Mạnh Dao mất rất nhiều thời gian để áp chảo bánh, dù sao trong nhà cũng không ít người, mà mỗi người đều ăn rất nhiều đó.
Làm xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860493/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.