(*) Cắn Người Miệng Mềm, Bắt Người Tay Ngắn: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Miếng bánh trong tay Kỳ Bác Ngạn cũng ngon miệng hơn mấy phần.
Kỳ Văn Diệp lúc này mới chú ý, mình cùng Kỳ Bác Ngạn, hay Kỳ Bác Ngạn với anh cả Kỳ Minh An, không quá giống nhau.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, thì thấy Kỳ Bác Ngạn cắn nhẹ một miếng bánh, cái miệng đặc biệt nhỏ.
Ý nghĩ trong đầu lập tức bay mất, vội hỏi: "Anh hai, ăn ngon không?"
Cảm nhận được hương vị trong miệng, lông mi Kỳ Bác Ngạn run rẩy, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Ăn ngon!"
Kỳ Văn Diệp nghe được lời nàygiống như chính mình được công nhận, vô cùng cao hứng mà nhảy lên, "Em nói mà, ăn rất ngon, lúc này em nói mà anh không tinbây giờ anh tin chưa?"
Chị ấy tuy rằng lớn lên béo, bất quá làm...Ai da, sao mẹ đánh con?"
Lưu Thủy Hoa cầm lấy chiếc đũa gõ đầu Kỳ Văn Diệp, đau đến mức cậu lấy tay che đầu, nước mắt lưng trong.
Lưu Thủy Hoa nhìn không nổi bộ dạng này của cậu, mắng "Kêu loạn cái gì, đó là chị dâu của con, con ăn cơm chị dâu con làm mà còn nói xấu?"
Kỳ Văn Diệp bĩu môi,nghĩ nghĩ, chị ấy sao xứng làm chị dâu thứ của cậu.
Trước đây, mỗi khi nói câu này có bao nhiêu thuận miệng thì bây giờ, lời này cố tình cứ nghẹn ở cổ họng không nói nên lời.
Kỳ Văn Diệp không khỏi vò tóc minh.
Cần Người Miệng Mềm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860477/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.