Kỳ Bác Ngạn môi mỏng mấp máy, đôi mắt thanh tĩnh mà nhìn Mạnh Dao.
Bình thường, Kỳ Bác Ngạn mà Mạnh Dao biết là một người lãnh lãnh đạm đạm, không có một cảm xúc dư thừa, giống hệt một người máy. Nhưng lúc này, khi bốn mắt nhìn nhau, cô mới biết mình sai rồi.
Nhìn đôi mắt tràn ngập bi thương kia, cơn tức giận của Mạnh Dao xìu xuống không còn thấy tâm hơi.
Kỳ Bác Ngạn có lẽ tuy không thể hiện hỉ nộ ái ố ra ngoài, nhưng anh vẫn là con người, vẫn có cảm xúc của riêng của mình.
Anh là người sống sờ sờ, không phải là nhân vật độc ác giống trong sách miêu tả.
Cô rốt cuộc cũng không tiếp tục rối rắm mẫu thuẫn giữa ngoài đời với trong sách nữa, nhìn anh đầy bất đắc dĩ, hỏi: "Anh có thể đừng đi theo tôi nữa được không? Tôi không phải con nít, cũng không nhận tiền đâu, không cần đi theo tôi."
Ngón tay thon dài của Kỳ Bác Ngạn giật giật, lần nữa đem tiền đưa cho Mạnh Dao.
Mạnh Dao nhìn xấp tiền chỉnh tề trước mặt, đầu liền tê dại.
Trùm cuối vì cái gì mà nhất định phải đưa tiền cho cô bằng được?
Mạnh Dao kiên định lắc đầu, nghiêm trang nói với Kỳ Bác Ngạn, "Tôi muốn ăn cái gì sẽ tự mua, hơn nữa tôi sẽ nghĩ cách để tự mình kiếm tiền, không cần người khác chu cấp!"
Lại cường điệu thêm một lần nữa"Chúng ta lập tức ly hôn, anh có nhiều tiền đến mức cho tiền một người lạ như tôi sao?"
Kỳ Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860419/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.