"Không phải rau chân vịt thì là gì, đỗi nữa cô nhớ ăn nhiều thêm một chút, đây là rau chân vịt xào, tôi mới từ, ân, không phải, cái kia....."
Ngô Ái Trận cầm cái rổ hưng phấn mà khoa tay múa chân, bất quá còn chưa nói xong, liền ôn ân a a, ánh mắt né tránh.
Thực mau, lại bật chế độ không buông tha người khác, "Cô hỏi nhiều như vậy làm gì? Không cần cô nấu phụ đâu, cô ngồi nghỉ đi!"
Vừa nói, Ngô Ái Trân trực tiếp đem nồi bưng xuống đất.
Mà bếp lò bên này vẫn đang hừng hực củi lửa, nấu xong lửa còn lớn thế này, thì bảo sao hồi nãy khói không bay đầy trời.
Mạnh Dao che mũi miệng, hỏi: "Chị dâu, chị còn nấu món gì nữa?
"Còn món gì? Này không phải tốt rồi sao, đồ ăn, cháo, cô còn muốn ăn gì nữa? Đúng là mệnh nha hoàn mà sống tiểu thư!"
Mạnh Dao bị nói mỉa cũng không nói gì, chạy đến bếp lò, bớt củi cho đỡ khói. Sau đó cô lại mở cửa sổ ra, lúc này Mạnh Dao mới cảm thấy mình đỡ hơn, không còn sặc như lúc nãy.
Mạnh Dao vừa định hỏi Ngô Ái Trân nấu cháo gì, lại nhìn qua nồi nước, mới phát hiện nồi được chà sạch sẽ giống như mới mua.
Rõ ràng lúc sáng nay cô nấu, đáy nồi còn dính một lớp lọ nghẹ. Ở nông thôn, mọi người dùng nồi xong chỉ rửa phần bên trong, lớp lọ nghệ dưới đáy nồi dùng lâu người ta còn muốn dùng làm phương thức cổ truyền gì gì đó.
Buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860401/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.