Kỳ Văn Diệp "ngao" một tiếng, "Em biết mà, chị lên trấn khẳng định lén ăn đồ ăn ngon, còn nói giảm béo cái gì, dám gạt em!"
Mạnh Dao trực tiếp xem thường, "Không ăn có thể bỏ xuống!"
"Ăn, ăn, cái này so với cháo chị dâu cả nấu vẫn ngon hơn, cháo cho Hổ Tử ăn cũng được, bất quá....
"Còn phần anh hai đâu, anh hai ăn cái gì?"
Mạnh Dao chớp chớp mắt, tầm mắt nhìn ra bên ngoài
Vừa nhấc đầu lên, có thể nhìn thấy Kỳ Bác Ngạn ngoài sân đang chuyên chú giúp cô làm việc.
Đối với Kỳ Bác Ngạn, Mạnh Dao chưa từng có chút lo lắng nào.
"Anh em còn đơn giản hơn, ở cửa thôn có ô tô, chạy lên trấn, muốn ăn cái gì thì có cái đó!"
Kỳ Bác Ngạn: "......."
Kỳ Văn Diệp: "......."
Kỳ Văn Diệp cắn một ngụm bánh bao, nhai nhai còn chưa kịp nuốt.
Bánh bao đầy một miệng, nhưng vẫn nói: "Cái gì! Anh hai chưa bao giờ ăn cơm trên trấn!"
Mạnh Dao tò mò, lại gần cậu thấp giọng hỏi: "Vì sao?"
Mạnh Dao biết điều hạ thấp âm lượng, nhưng Kỳ Văn Diệp thì không, cậu nuốt xong bánh bao liền tùy ý nói: "Mẹ nói, anh hai ở trên trấn ăn cơm bị ruồi bọ bu, từ đó không bao giờ ăn bên ngoài!"
Mạnh Dao không nhịn được liếc nhìn trùm cuối.
Bán đồ ăn, thu hút ruồi bọ là điều hiển nhiên.
Mùa hè tình huống này thường xuyên xảy ra. Nhưng đó chỉ là hiện giờ, tương lai hiệp hội vệ sinh an toàn thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860391/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.