Kỳ Văn Diệp xem xét mì trong tô, lúc này mới vừa lòng, vui vẻ gật đầu: "Này là đủ rồi!"
Vừa dứt lời, lỗ tai cậu bị nắm lên, bên tại còn vang tiếng mắng của Mạnh Dao.
"Múc nhiều đây, em ăn có no không?"
"Không phải, em cùng anh ta không giống nhau, anh ta ăn lót bụng là được, lát nữa anh ta lại lên trấn ăn!"
Kỳ Văn Diệp không phục cãi tiếp, "Trên trấn có nhiều món ngon như vậy, chẳng lẽ không đủ cho anh ta ăn sao? Lại nói, có khi anh ta chướng mắt đồ ăn nhà mình không thèm ăn ấy chứ!"
Mạnh Dao đầu đầy hắc tuyến, nói: "Thêm một chút nữa đi!"
"Được được được, em thêm là được chứ gì!"
Kỳ Văn Diệp tránh khỏi ma pháp của Mạnh Dao, cầm lấy múc thêm chút nữa.
Múc xong, liền bưng tô chạy đi.
"Em đi đưa cho anh ta!"
Mạnh Dao: "......" Thằng nhóc này, thêm cũng như không!
Kỳ Bác Ngạn húp một một ngụm nước lèo.
Hương vị kia, ngon đến mức anh cong cong con mắt.
Anh nâng đôi mắt đi, thuận miệng hỏi"Em định bán món này sao?"
"Không, tôi định bán bánh bao trước!"
Mạnh Dao nhìn trùm cuối một cái, liền vội thu tầm mắt, làm bộ cúi đầu ăn mì.
Lại giải thích với anh: "Bán cái này cần bày quáncòn phải có bếp lò, rất phiền toái!"
Kỳ Bác Ngạn suy tư, lại hỏi: "Là hấp bánh sẵn rồi bưng lên trấn bán sao?"
Mạnh Dao tuy cảm thấy trùm cuối hỏi nhiều, nhưng vẫn tỉ mỉ trả lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860384/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.