Mạnh Dao trộm nhìn Kỳ Bác Ngạn, thấy mỗi nhấc cử nhất động của anh đều ưu nhã, trong lòng không khỏi cảm thấy lạ.
Sao trùm cuối có thể dưỡng ra khí chất như vậy?
Nghĩ đến hồi chiều, trùm cuối luôn yên lặng giúp mình là việc, Mạnh Dao bất động thanh sắc đem hạt đậu cô đã gỡ ra hướng về phía anh.
Kỳ Bác Ngạn cũng nhận ra động tác của cô, nghiêng nghiêng đầu.
Mạnh Dao thu tay cái "vèo"
Ngồi nghiêm túc.
"Bác Ngạn, nhân lúc trời còn chưa tối, con đi lên trấn, không lát nữa thì không thấy đường" Lưu Thúy Hoa rõ ràng không nhìn thấy động tác nhỏ của hai người.
Bà cau mày thúc giục Kỳ Bác Ngạn.
Lưu Thủy Hoa đương nhiêu hiểu vì sao con trai lại không ở lại nhà, con trai bà có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nếu bắt anh ở lại anh cũng không cảm thấy thoải mái, nên chưa bao giờ bà can thiệp chuyện Kỳ Bác Ngạn ở chỗ nào.
Có thể nghĩ như vậy, Lưu Thúy Hoa cũng là một bà mẹ tân tiến hiện đại.
"Không vội!"
Trước kia, Kỳ Bác Ngạn làm việc không bao giờ dây dưa dây cà, nay lại nói không vội, đương nhiên là Lưu Thúy Hoa cảm thấy rất bất ngờ.
Nhưng rất nhanh bà đã biết vì sao Kỳ Bác Ngạn lại nói không vội.
"Thịch thịch thịch"
Đến khi trời tối, cửa cổng vang lên tiếng gõ cửa.
Kỳ Văn Diệp quay đầu, gân cổ lên nói, "Ai a?", cửa không khóa, "Kẽo kẹt" cửa bị đẩy ra.
Nương theo ánh đèn mới nhìn rõ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860367/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.