“Là Tiểu Cố cháu muốn mua quần áo sao?”
Mẹ Tô bỏ ‘vũ khí’ trong tay xuống.
Mẹ Tô đương nhiên biết Cố Dung Thời.
Căn nhà của gia đình bà là nhờ Cố Dung Thời giúp đỡ giới thiệu với chú Vương kia.
Hơn nữa lúc trước ở ngân hàng gặp phải bọn cướp, nếu không có cậu nhóc Tiểu Cố này ở đó, thì Vi Vi nhà bọn họ, đừng nói là trở thành tiểu anh hùng, đoán chừng hiện tại cũng biến thành một cô nhóc tàn phế.
Cho nên, mẹ Tô đối với Cố Dung Thời vẫn là cực kỳ biết ơn.
Đây là quý nhân của nhà họ Tô bọn họ.
“Thưa dì, thật ra là do cháu rủ Vi Vi đi mua quần áo, hiện tại cuộc sống sinh hoạt của mọi người ngày càng tốt, đối với chuyện ăn, mặc, ở, đi lại thì nhu cầu đã tăng lên, điểm này có thể nhìn ra được từ quán đồ nướng, ở chợ đêm cũng có khá nhiều người bán quần áo, mắt nhìn của Vi Vi thực sự rất tốt, cho nên cháu liền khuyến khích cô ấy đi mua một ít quần áo, trở về thử buôn bán, nếu có thể kiếm được nhiều tiền thì tốt, còn nếu không kiếm được, nhiêu đó quần áo cũng có thể để người trong nhà mặc, sẽ không lãng phí.”
“Thật sao?”
Cố Dung Thời gật đầu thật mạnh: “Thật đến không thể thật hơn, đều là do cháu động viên Vi Vi.”
Sau khi mẹ Tô suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-co-khong-gian-trong-tay-lam-giau-khong-kho/4388576/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.