Editor: Trâm Rừng
"Không cần, không cần." Nghê Thành Quý liên tục từ chối, "Tôi đã ăn rồi."
"Cô cùng ăn một chút đi, món mì này là đặc sản của quê hương chúng tôi, ở bên ngoài cũng không có bán đâu." Nói đến đây, Nghê Thúy Hoa múc một bát mì cho Nghê Thành Quý.
“Vậy tôi sẽ không khách sáo.” Nghê Thành Quý cũng không già mồm cãi láo trực tiếp ngồi xuống ăn mì. Không phải nói, mì này thực sự rất thơm, ăn ngon hơn hàng chục lần so với bên ngoài.
"Mẹ Yên Yên, tay nghề của cô thật tốt. Nếu cô mở một tiếm bán mì thì việc kinh doanh chắc chắn sẽ rất tốt." Nghê Thành Quý liên tục khen ngợi.
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, suy nghĩ của Nghê Yên đi lòng vòng, kiếp trước cô vốn kinh doanh trong ngành ăn uống, nếu có tiền mở một quán mì, để mẹ cô làm bà chủ nhỏ cũng rất tốt.
Ăn được nửa chừng, Nghê Thúy Hoa nói tiếp: "Chị Thành Quý, buổi chiều khi tôi đi đổ rác thì thấy ngoài sân có một khoảng đất trống, đó có phải là của nhà chị không?"
"Là của nhà chúng ta." Nghê Thành Quý gật đầu, "Chỉ là nhiều năm nay cũng không trồng trọt gì, đều hoang tàn hết rồi."
Đôi mắt Nghê Thúy Hoa lóe lên vẻ vui mừng, "Chị Thành Quý, chị xem tôi có thể trồng một ít rau trên mảnh đất trống đó không?"
“Đương nhiên có thể, dù sao đất trống cũng là đất trống, muốn trồng gì cũng được, đúng rồi ngoại trừ mảnh đất đó ra, trong thôn tôi còn có một số ruộng, nếu cô muốn trồng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-80-thinh-the-thuong-nu/4602195/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.