Chồng mình suy nghĩ cho mình như vậy, Trương Lan Chi cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, cô ta xé túi đựng bánh mì ra: “Bây giờ chúng ta đến bệnh viện đi.”
Tăng Văn Việt ừ một tiếng, giơ tay gạt những sợi tóc bay loạn bên má ra sau gáy, trên gương mặt Trương Lan Chi truyền tới cảm xúc tinh tế làm cho Tăng Văn Việt thất thần trong nháy mắt, anh ta chợt nhớ tới Hà Hạ.
Với Hà Hạ, Tăng Văn Việt thật sự thích cô, thế nhưng dù có thích thế nào đi chăng nữa thì bây giờ Hà Hạ cũng không cho anh ta thứ anh ta muốn, càng không giúp anh ta lo toan công việc được. Trương Lan Chi thì không giống vậy. Cha cô ta là phó viện trưởng của bệnh viên huyện, cô của cô ta là chủ nhiệm của nhà máy may quốc doanh, chú cô ta (chồng của cô) là bí thư huyện. Cưới Trương Lan Chi, Tăng Văn Việt có thể bớt đi ba mươi năm phấn đấu.
Mà ở bên cạnh Trương Lan Chi, Tăng Văn Việt cũng không có bất kỳ gánh nặng trong lòng nào cả, bởi vì anh ta biết, cha mẹ anh ta ở quê nhà sẽ giải quyết tất cả phiền phức thay anh ta, cũng giống như trước kia vậy.
Hà Hạ nói chuyện đúng là quá mức kinh ngạc, mấy người trẻ tuổi núp ở đằng sau nghe lén cũng tự cho mình chẳng phải là người tốt lành gì, nhưng sau khi nghe được chuyện này, bọn họ vẫn cảm thấy rất hoảng hồn. Đặc biệt là khi bọn họ trông thấy vẻ ngoài của Hà Hạ ra sao, sau đó thì so sánh với vẻ ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-80-lam-my-thuc/3922921/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.