Chương trước
Chương sau
Edit: Samie

Triệu Hương Vân nghe Trần Ngũ Nguyệt nói vậy, có chút dở khóc dở cười.

Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy bà mẹ cực phẩm này của mình thật sự rất đáng yêu, chính là quá cố chấp.

“Mẹ, trong nhà có gì việc gì làm không ạ? Buổi chiều con không định đến đội sản xuất!”

Triệu Hương Vân vẫn còn nhớ bát tụ bảo với đống lương phiếu và 200 khối tiền của cô ở bên trong ngăn tủ, cho nên bây giờ cô không muốn ra khỏi cửa của Triệu gia.

Cô vừa dứt lời, Trần Ngũ Nguyệt xua tay lia lịa, “Không có, không có! Trong nhà có thể có việc gì để con làm chứ? Con cứ nằm ngủ là được rồi!”

“Mẹ...” Triệu Hương Vân xụ mặt xuống.

Nằm ngủ trong nhà, cô còn có thể giảm béo sao?

“Chuyện đó, nếu không thì... Con giúp mẹ trông gà một lúc nhé?”

Trần Ngũ Nguyệt suy nghĩ, trông gà cũng không phải là việc gì vất vả, chỉ cần tìm một chỗ ngồi xuống, con gái vẫn như cũ không cần chịu khổ.

“Mẹ, trông gà mà gọi là việc sao? Con muốn làm việc gì mà có thể ra mồ hôi để giảm cân cơ! Mẹ đã quên lí do vì sao mà buổi sáng con bị ngã đến chảy máu tay rồi sao?” Triệu Hương Vân cố ý quơ quơ ngón tay đã băng bó thật tốt trước mặt Trần Ngũ Nguyệt.

Trần Ngũ Nguyệt không nói gì, giãy dụa hơn nửa ngày, mới mở miệng, “Bên trong vườn rau có một ít cỏ dại, mẹ vốn đang suy nghĩ chờ hai anh trai của con gặt xong sẽ bảo chúng nó đi dọn dẹp, nếu như con không sợ phiền phức, thì... thì con làm nhé?”

“Ở đâu hả mẹ?” Nghe thấy có việc để làm, Triệu Hương Vân lập tức có tinh thần.

Trần Ngũ Nguyệt bất đắc dĩ dẫn Triệu Hương Vân vào vườn rau xanh.

Cỏ dại tràn ngập cả một vườn rau xanh.

Nhưng mà Trần Ngũ Nguyệt lại chỉ vào một mảnh đất ở nơi hẻo lánh nhất, bà mới gieo hạt giống ở đó chưa được mấy ngày, cỏ cũng chưa mọc được mấy ngọn, nói với Triệu Hương Vân, “Bảo bối ngoan, con nhổ cỏ ở đây nhé, mẹ đi may quần áo cho con, nếu con nhổ cỏ xong thì trở về phòng ngủ, có biết chưa?”

Nhìn qua có thể thấy là không hề có một bụi cỏ nào mà, khóe miệng Triệu Hương Vân khẽ run, hơn nửa ngày mới giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, liên tục gật đầu, “Vâng, vâng! Mẹ, con biết rồi!”

Thật vất vả mới dỗ dành được Trần Ngũ Nguyệt rời đi, Triệu Hương Vân mới nhẹ nhàng thở ra.

Thời tiết rất nóng, Triệu Hương Vân ngồi xổm trên mặt đất nhổ cỏ lại càng cực kỳ nóng nực.

May mắn, cô đã bao bọc chính mình vô cùng kín kẽ, chỉ chừa duy nhất một đôi mắt ra bên ngoài.

Ngay cả bàn tay đang nhổ cỏ, cô cũng cẩn thận quấn vải đến cổ tay.

Cô quyết định nhất định phải nhờ Trần Ngũ Nguyệt làm cho mình một đôi găng tay và một cái mũ che nắng.

Trong lúc làm việc cũng không thể quên chống nắng.

Triệu Hương Vân chỉ nghĩ đến việc đổ mồ hôi, giảm béo, cho nên làm việc hết sức chăm chỉ.



Nhổ xong một khóm cỏ, lập tức đổi khóm khác.

Tốc độ kia nhanh hơn nhiều so với tốc độ cắt rau heo buổi sáng.

Về phần Giang Vệ Dân, buổi sáng Triệu Hương Vân khiến cho anh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác và cảm giác dường như cô không giống lúc trước.

Ngay cả anh cũng không nhận ra, anh vậy mà bắt đầu chờ mong đến giờ làm việc buổi chiều.

Chỉ là, khi anh đến trại heo, một buổi chiều, cũng không đợi được cô gái mập mạp kia, Giang Vệ Dân bắt đầu cảm thấy hơi thất vọng.

Có lẽ...Cô thật sự chỉ là tâm huyết dâng trào, cho nên mới ra ngoài làm việc?

Hoặc là... Giống như lời đồn ở bên ngoài, trong lòng cô chỉ có Tô Hưng Hoa kia, đã đi làm việc cùng Tô Hưng Hoa rồi.

Nghĩ như vậy, Giang Vệ Dân càng im lặng không nói, bắt đầu liều mạng làm việc.

Rõ ràng một ngày mới có thể dọn xong phân heo, một buổi chiều, anh đã làm xong hết.

Cho nên khi Triệu Chí Viễn đến ghi nhận anh đã hoàn thành xong công việc, miệng cười to đến mức không khép lại được.

Thẳng thắn khen Giang Vệ Dân là đồng chí tốt, làm việc chịu khó.

Giang Vệ Dân không thừa nhận, cũng không phản bác, hồi lâu sau mới nói một câu, “Đại đội trưởng, ngày mai tôi muốn xin nghỉ để lên thị trấn một chuyến, ở nhà hết muối, muốn đi đổi một chút!”

“Được, nhưng mà tôi sẽ không tính cậu nghỉ phép, buổi sáng đi, buổi chiều trở về, làm xong việc trong buổi chiều, tôi vẫn tính cho cậu đủ công điểm!”

Triệu Chí Viễn hết sức rộng rãi, ai bảo Giang Vệ Dân vừa cần mẫn chăm chỉ lại còn giúp đỡ con gái của ông làm việc chứ?

Cô con gái của ông yếu ớt như thế, cũng có thể cắt được nửa sọt rau heo, ngay cả nằm mơ giữa ban ngày Triệu Chí Viễn cũng chưa từng nghĩ tới.

Tất nhiên là có công của Giang Vệ Dân, ông thân là đại đội trưởng, cũng không ngại bỏ ra một số quyền lợi.

“Cảm ơn!” Giang Vệ Dân nhàn nhạt nói một câu.

“Thời gian không còn sớm, cậu mau về nhà đi, nếu như có gì khó khăn thì nói với tôi, mặc dù các cậu là thanh niên trí thức nhưng vẫn luôn giúp đỡ chúng tôi làm việc, chuyện mà đội sản xuất có thể giúp đỡ, Triệu Chí Viễn tôi cũng sẽ tìm cách giải quyết giúp các cậu!”

Triệu Chí Viễn vỗ bả vai Giang Vệ Dân, ý vị thâm trường nói một câu.

Giang Vệ Dân đi rồi, Triệu Chí Viễn cũng bắt đầu đi đến địa điểm tiếp theo để quan sát tiến độ hoàn thành của công việc, dựa theo mức độ hoàn thành mà ghi công điểm cho ngày hôm nay.

...

Bất tri bất giác, mặt trời đã xuống núi.

Một buổi chiều, Triệu Hương Vân đã nhổ xong toàn bộ cỏ dại bên trong vườn rau xanh.

Nhìn đống cỏ dại đã được xếp thành ngọn núi nhỏ, cả khuôn mặt Triệu Hương Vân nóng đến đỏ bừng, toàn thân ướt đẫm, sắp hít thở không thông, suýt chút nữa thì kích động muốn chết.



Cô cũng không dễ dàng, vậy mà thật sự làm xong việc.

Triệu Hương Vân khập khễnh bước ra khỏi vườn rau xanh.

Trần Ngũ Nguyệt vừa nấu cơm xong, đang chuẩn bị cho gà ăn.

Trần Ngũ Nguyệt nhìn thấy con gái bụi đất đầy người, bây giờ mới ra khỏi vườn rau xanh, đầu muốn nổ tung, lao đến, “Làm sao vậy? Hương Vân, con... Con đây là...”

“Mẹ, con làm xong việc rồi!”

Trừ phần đất mà Trần Ngũ Nguyệt mới gieo giống, cùng với phần đất trồng khoai lang căn bản vốn không cần nhổ cỏ, ước chừng còn thừa lại ba phần đất cần dọn dẹp bên trong vườn rau xanh.

Ba phần đất này, Triệu Hương Vân nhổ cỏ liên tục, đến mức hai tay tê cứng, mới miễn cưỡng làm xong việc.

Cuối cùng mất hơn ba tiếng.

Nghe được lời nói của Triệu Hương Vân, hốc mắt của Trần Ngũ Nguyệt lập tức đỏ lên.

“Con gái ngốc, con làm gì vậy chứ? Không phải mẹ đã nói là để đó cho hai anh trai của con làm rồi sao? Con... Sao con lại không nghe lời chứ?”

Trần Ngũ Nguyệt mở miệng trách cứ, nhưng mà càng cảm thấy đau lòng nhiều hơn.

Bảo bối của bà, vậy mà làm việc suốt một buổi chiều.

“Mẹ, mẹ đừng nói với mấy anh ấy, anh cả, anh hai cũng không dễ dàng gì, mỗi ngày đều phải làm nhiều việc như vậy, thậm chí còn không có thời gian nghỉ ngơi, cũng không được ăn đồ ăn ngon! Mẹ, mì sợi với trứng gà hấp buổi trưa kia, con thật sự không ăn đâu, mẹ để cho bọn họ ăn đi, bọn họ so với con càng xứng đáng được ăn mấy thứ kia hơn, buổi tối con chỉ uống chút cháo loãng là được rồi!”

“Đứa nhỏ này...”

Trần Ngũ Nguyệt liên tục thở dài, ôm Triệu Hương Vân, thiếu chút nữa thì khóc lên.

“Mẹ, người con đang thối lắm, con muốn đi tắm trước đã!” Triệu Hương Vân nói.

“Mẹ đi múc nước cho con!”

Bảo bối ngoan của chính mình làm nhiều việc như vậy, Trần Ngũ Nguyệt đã không thể thay đổi được sự thật này, chỉ có thể đối xử tốt gấp bội với con gái.

“Mẹ, múc nước tắm rửa là chuyện nhỏ, để con tự mình làm! Mẹ cũng mệt mỏi một ngày rồi, mẹ mau đi nghỉ ngơi đi!”

Triệu Hương Vân nói xong lời này, tự mình xuống phòng bếp, vẻ mặt Trần Ngũ Nguyệt kinh ngạc, một hồi lâu sau mới phản ứng lại được, con gái là đang quan tâm chính mình.

Trái tim giống như trong mùa đông giá rét, được bao bọc trong áo bông dày, vô cùng ấm áp dễ chịu.

Triệu Hương Vân tự mình múc nước, lại về phòng mình tìm quần áo thay đồ và giặt sạch.

Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất vẫn là về nhìn đồ vật bên trong bát tụ bảo của cô, rốt cuộc là nhiều hay ít hơn bao nhiêu.

Nhưng mà đến khi Triệu Hương Vân mở ngăn tủ ra, liếc mắt nhìn vào bên trong, hai mắt bỗng sững sờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.