Đường Duyệt kiên trì nói:- “Cha, con biết cha muốn tiết kiệm năm mươi xu tiền xe này, thế nhưng là, nếu cha đi đường núi chẳng may xảy ra chuyện gì, con và mẹ còn có tiểu Quân phải làm sao bây giờ?”Đường Duyệt từ trong tay lấy ra năm mươi xu, trịnh trọng đặt vào trong lòng bàn tay Đường Chính Đức, nghịch ngợm nói:- “Cha, liền xem như con gái mượn hoa hiến phật, cố gắng hết sức báo hiếu cho cha.
”- “Tiểu Duyệt.
”Đường Chính Đức cầm năm mươi xu trong tay, cảm thấy số tiền này đáng giá ngàn vàng.
Đường Duyệt nhếch miệng cười nói:- “Con đưa cha lên xe, cha, nếu mà cha không ngồi xe thì sau này, con sẽ không gọi người là cha nữa nha.
”Cô cố ý nói như thế, cô là người đã sống lại một cuộc đời mới, cô hiểu hơn ai hết tình cảm gia đình là điều đáng quý.
- “Được.
”Đường Chính Đức cụp mắt xuống nhìn khuôn mặt tươi cười của Đường Duyệt, hốc mắt của ông có chút ửng đỏ.
Đường Duyệt tận mắt tiễn đưa Đường Chính Đức lên xe, trong lòng bàn tay của của cô còn nắm tiền sinh hoạt mà Đường Chính Đức cố ý đưa tới, số tiền không nhiều nhưng đó là tấm lòng của người làm cha là Đường Chính Đức.
Chú nhỏ rõ ràng đã nói tiền học phí của cô đã đủ rồi, nhưng Đường Chính Đức vẫn cố ý đưa tới.
Đường Duyệt hít sâu một hơi, càng thêm kiên định muốn kiếm tiền, sau đó để cha Đường và mẹ cũng có thể sống được một cuộc sống tốt.
- “Tiểu Duyệt, cháu còn ở chỗ này đứng ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-80-chi-ngot-the-lieu-nhan/4292270/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.