Số tiền mà Đường Minh Lễ mang trên người, ngoại trừ giữ lại tiền xe, còn lại thì một phân tiền cũng không còn dư thừa, toàn bộ đều đã biến thành quần áo.Trên đường trở về, khi Đường Minh Lễ nhìn những quần áo kia còn nặng hơn so với bảo bảo bối nữa.
Khi vừa xuống xe, anh ta cấp tốc vọt tới chỗ rương hành lý, thấy đồ đạc hoàn hảo không chút tổn hại thì anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.- “Tiểu Duyệt, bây giờ chúng ta liền đi thuê một cái sạp hàng đi.”Đường Minh Lễ nói, vác quần áo lên vai và đi đến địa điểm đã chọn trước đó.Địa điểm mà Đường Minh Lễ chọn là một bãi đất trống bên ngoài chợ, Đường Minh Lễ thả quần áo xuống liền bắt đầu tìm cách treo quần áo lên.Đường Duyệt thì ở bên cạnh sửa sang lại, cô chọn mấy chiếc áo sơ mi và quần jean đặt trên tay.
Giá mua những bộ quần áo này toàn bộ cô đều ghi tạc trong lòng, bởi vậy, cô đứng lẫn trong đám người đang đi qua đi lại, trực tiếp gào lên:- “Lại đây nhìn xem, quần áo mới từ thành phố Thâm Quyến về, mọi người đi ngang qua tuyệt đối không nên bỏ lỡ.”Đường Duyệt đem cái kia mấy chiếc áo sơmi đẹp mắt nhất bày ra, nhưng thật bất tiện khi cầm chúng trên tay.Người tới lui rất nhiều, nhưng rất nhiều người cũng chỉ hỏi giá cả một chút liền đi.Đường Minh Lễ cũng bắt đầu học Đường Duyệt gào to lên, nhưng đa phần mọi người sau khi hỏi giá cả đã cảm thấy đắt.Đường Minh Lễ cấp bách ở trong mắt, lặng lẽ nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-80-chi-ngot-the-lieu-nhan/4292264/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.