Vương Hồng Mai là bà lớn của sân này, tính cách của La Quyên cô ta cũng không thích, La Quyên tính tình rất khó ở chung.
“La Quyên, em đừng nói chuyện như vậy. Quá đáng rồi.” Vương Hồng Mai nói.
Hạ Thanh Thanh bây giờ không muốn chịu sự khích bác của cô ta, kiếp này cô muốn sống vui vẻ.
“Đúng vậy, tôi có điều kiện như vậy. Dù tôi cưới một anh chàng quê mùa tôi cũng có năng lực đưa người ta về thành phố. Không giống như một số người muốn về thành phố nhưng không thể. Cô nói có tức hay không.”
La Quyên không ngờ Hạ Thanh Thanh sẽ đối đầu với cô ta, nói chuyện còn rất khó nghe, đây là chuyện chưa từng có trước đây.
Trước đây nói Hạ Thanh Thanh, cô luôn cười mỉm một bộ dáng tiểu thư khuê các, chưa bao giờ xung đột trực tiếp với cô ta. Hôm nay Hạ Thanh Thanh có uống nhầm thuốc không? Khuôn mặt cô ta tức giận đỏ bừng, chỉ vào Hạ Thanh Thanh quát: “Mày nói ai không thể về thành phố. Nhà mày có người lắm tiền à?”
Hạ Thanh Thanh cười nói: “Đúng vậy, là lắm tiền. Tôi muốn lúc nào về thành phố thì lúc đó trở về, cô có khả năng cũng về đi.”
La Quyên bị chọc không biết nói gì, tức giận đến mức nước mắt đọng trong mắt.
Vương Hồng Mai dùng khuỷu tay chọc Hạ Thanh Thanh một cái, rồi nhìn La Quyên: “Các em đừng nói nữa. Chúng ta đều ở trong một sân phải đoàn kết hòa thuận.
Hôm nay chị đi xưởng máy của thị trấn xay được năm mươi cân bột trắng. Đi cơ sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-70-co-gai-xinh-dep-mang-theo-khong-gian-ga-cho-nguoi-dan-ong-tho-rap/4417831/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.