Lý Ngọc Điền gật đầu, việc Lý Vệ Quốc cứu người ông ta nhất định là phải báo lên, đây là vinh quang của đội của ông ta.
"Điều này không cần cháu nói, chú nhất định sẽ báo lên."
Lý Vệ Quốc tính thẳng thắn: "Cháu làm những việc này đều là tự nguyện, không cần những danh vọng ấy."
Hạ Thanh Thanh dùng cánh tay chống vào anh một cái, nhìn anh: "Đây không phải là danh dự của anh, là danh dự của đội chúng ta."
Lý Vệ Quốc bị Hạ Thanh Thanh trùng như vậy, ngay lập tức ngoan ngoãn thay đổi ý kiến: "Thế... thế được rồi, cứ nghe theo chú."
Lý Ngọc Điền rất ngạc nhiên, bình thường Lý Vệ Quốc là một người cứng đầu, chưa từng thấy anh phục ai. Cái cô Hạ này chỉ liếc anh một cái anh đã mềm rồi. Đây thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Ông ta thở dài: "Mọi người cũng về đi."
Chu Mỹ Lệ tránh được một tai họa, trong lòng run sợ đi theo đội trưởng.
Đi được vài bước, không thấy Hạ Thanh Thanh đi theo lên. Quay đầu nhìn thấy họ vẫn đứng ở chỗ cũ. Trong lòng nghi ngờ, nhưng cũng không dừng lại.
Chỉ còn lại hai người họ, Lý Vệ Quốc tim đập mạnh.
Anh nuốt nước miếng lo lắng hỏi: "Hạ Thanh Thanh, em muốn nói gì với tôi?"
Hạ Thanh Thanh nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh, trong lòng nghĩ, khuôn mặt tươi cười hiện ra: “Cảm ơn anh đã cứu em.”
“Không cần khách sao, ai thấy cũng sẽ làm như vậy.”
Hạ Thanh Thanh tham lam nhìn anh, đây là người đàn ông mà cô yêu nhất. Kiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-70-co-gai-xinh-dep-mang-theo-khong-gian-ga-cho-nguoi-dan-ong-tho-rap/4417816/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.